Chương 152
“Ngươi…”
Cố Thanh Hy không chút nể tình ngắt lời ông ta: “Cần tiền hay cần chức quan, ông chọn một đi, bản tiểu thư không có nhiều thời gian để lãng phí với ông đâu”.
Một câu nói khiến Cố Thừa Tướng mất hết mặt mũi.
Nhưng nơi này, một người là con của Tiêu lão Tướng Quân.
Một người là Sứ giả của Triệu Quốc, còn là Thi Tiên nổi danh thiên hạ, nhân vật lớn của nhà Nho.
Cho dù là ai, ông ta cũng không thể tuỳ tiện đắc tội.
Cố Thừa Tướng có không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể cắn răng chắp tay đưa cho Cố Thanh Hy năm mươi vạn lượng bạc.
Vào khoảnh khắc đưa cho Cố Thanh Hy, trái tim ông ta cũng đang rỉ máu.
Trong lòng ông ta hận đến mức cắn răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể gượng cười: “Hy Nhi, cha biết trước kia mình đã bạc đãi con, mới khiến con buồn lòng bỏ nhà ra đi, sau này phụ thân nhất định sẽ yêu thương con, con dọn về nhà ở đi”.
“Thu hồi nụ cười dối trá của ông đi, ta thấy buồn nôn lắm”.
Cố Thừa Tướng nổi trận lôi đình. Nếu không vì Dịch Thần Phi và Tiêu Vũ Hiên ở đây, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nhìn hai rương ngân phiếu trước mặt, hơi buồn rầu nói: “Nhiều tiền quá, ta sắp không có chỗ để nữa rồi, hay là hai người các ngươi mỗi người lấy một rương về đi”.
Đại phu nhân suýt chút ngã quỵ.
Hai tiện nhân ngũ di nương và Cố Sơ Lan bị đuổi về nhà cũ, bà ta rất vui.
Nhưng đưa cho Cố Thanh Hy năm mươi vạn, bà ta rất đau lòng.
Càng khiến bà ta không thể chấp nhận là tận năm mươi vạn lượng, nàng nói tặng là tặng. Hơn nữa Tiêu Vũ Hiên còn nhảy cẫng lên nói: “Nha đầu xấu xí, cô đừng đưa cho ta nữa, ta cũng không còn chỗ để nữa rồi”.
Không chỉ đại phu nhân, mà tất cả mọi người của phủ Thừa Tướng đều muốn ngất đi.
Còn có người chê tiền quá nhiều nữa à?
Đây là cố ý hành hạ bọn họ đúng không?
Nếu không có chỗ để thì đừng lấy, trả năm mươi vạn lượng lại cho bọn họ đi.
Đại phu nhân đang định cất lời, lại thấy Dịch Thần Phi lấy ra một chiếc nhẫn từ trong lòng đưa cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lùi về sau mấy bước: “Lão huynh, đừng nói ngươi muốn cầu hôn nhé?”
“Nói nhảm gì vậy, đây là nhẫn không gian, dù hơi bé, chỉ khoảng hai trăm thước vuông, nhưng cô cứ dùng tạm đi, sau này ta sẽ cho cô cái lớn hơn”.
Mọi người kinh ngạc thốt lên.
“Nhẫn không gian? Không gian hai trăm thước vuông?”
Nhẫn không gian là thứ rất đắt tiền, dù chỉ có mười thước vuông cũng đã có giá trên trời rồi, người bình thường hoàn toàn không mua nổi, dù có mua cũng có giá rất đắt”
Dịch Thần Phi vừa lấy ra đã là nhẫn không gian hai trăm thước vuông.
Hào phóng thật đấy.
Tiêu Vũ Hiên đến gần, cười nịnh nọt: “Dịch công tử, huynh còn nhẫn không gian không? Tặng cho ta một cái đi, ta không cần lớn lắm đâu, chỉ cần năm mươi thước vuông là được rồi”.
“Không còn”.