CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 159

Diệp Phong mặc bộ quần áo của cầm sư, nhìn như đang muốn rời đi.

Cố Thanh Hy vội vàng gọi: “Tú bà, ta muốn người đàn ông kia đến uống rượu với ta”.

“Bà cô ơi, xin cô lượng thứ cho, hắn ta… hắn ta không uống rượu với khách”.

“Bốp…”.

Cố Thanh Hy lại ném mười vạn lượng qua: “Hôm nay ta muốn hắn ta uống rượu cùng ta”.

Tú bà căng thẳng nhét mười vạn lượng bạc vào bên trong áo yếm của mình, đôi mắt cười híp lại thành hai đường thẳng: “Bà cô cứ yên tâm, tối nay ta nhất định sẽ khiến hắn ta ngoan ngoãn ở cùng cô”.

Còn chưa nói xong, tú bà đã rảo nhanh bước chân chạy đến trước mặt Diệp Phong, chặn đường hắn ta lại.

Cố Thanh Hy dựng thẳng tai lên, cố gắng nghe xem bọn họ đang nói gì.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên nàng nghe không được rõ ràng lắm, chỉ thấp thoáng nghe thấy tú bà đang vận dụng hết tất cả thủ đoạn của mình, gần như cầu xin hắn ta.

“Dạ công tử, ngươi làm ơn làm phước giúp ta đi, chỉ là uống vài ly, sẽ không bắt ngươi phải làm những việc quá đáng, ngươi xem ma ma cũng rất khó xử, mọi chi tiêu trong quán nhiều như thế, cái gì cũng phải dùng đến tiền, còn có không ít cô nương tiểu ca đang nhiễm bệnh đều không thể tiếp khách, ma ma thực sự không dễ gì mới gặp được đại chủ Cố”.

“Xin lỗi, trước đó ta từng nói rồi, không uống rượu cùng khách, không ngồi cùng khách, thời gian hôm nay cũng đã hết rồi, ta phải về.

“Diệp công tử, nếu ngươi mà đi rồi thì ta phải giải thích làm sao, coi như ma ma cầu xin ngươi một lần được không? Ngươi xem, lúc đầu bà nội ngươi bệnh nặng, ngươi cùng đường bí lối cũng là ma ma ta có lòng tốt mời đại phu chữa bệnh cho bà ngươi không phải sao, coi như vì ma ma đã từng giúp đỡ ngươi, lần này ngươi giúp lại ma ma được không?”

Cố Thanh Hy hỏi một tiểu quan bên cạnh.

“Các ngươi có thân với Diệp Phong không?”

“Xin được trả lời bà cô, Diệp Phong tính tình trầm lặng ít nói, ngày thường không nói gì nhiều, cũng không thân cận với người khác, huynh đệ tỷ muội trong quán đều không có ai thân thiết với hắn ta cả, chỉ biết là hoàn cảnh nhà hắn ta bần hàn, có một người bà mù hai người sống nương tựa lẫn nhau”.

“Lúc đầu bà hắn ta bị bệnh nặng hấp hối, là ma ma có lòng tốt giúp hắn ta mời đại phu, Diệp Phong để cảm ơn ơn cứu mạng của ma ma, cũng vì muốn kiếm chút bạc lẻ nên ở lại trong quan đánh đàn, mỗi ngày một khúc, không uống rượu cùng khách, cũng không ngồi cùng khách, mỗi ngày bất kể là có đàn hay không đều sẽ rời đi trước giờ Hợi, nói cái gì mà lo lắng bà hắn ta ở nhà nghĩ ngợi”.

“Vậy ngươi có biết thân thế của Diệp Phong không?”

Tiểu mỹ nam lắc đầu.

Diệp Phong trước giờ không nói, bọn họ cũng không biết.

“Được rồi, ngươi lui đi”.

Cố Thanh Hy thưởng cho hắn ta một nghìn lượng bạc, rồi ngồi sờ cằm suy nghĩ về bối cảnh thân thế của Diệp Phong.

Tiêu Vũ Hiên buồn bực: “Nha đầu xấu xí, đại hội đấu văn sau khi kết thúc, hoàng thượng không phải đã thưởng cho hắn ta không ít kim ngân châu báu sao, ngươi xem cách ăn mặc của hắn ta sao lại vẫn giản dị như thế?”

“Ngươi hỏi ta, làm sao ta biết”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi