Đại phu nhân và tam di nương cũng không ngờ Cố Thanh Hy lại mạnh tay như vậy, ngũ di nương đã đích thân bảo vệ rồi, thế mà vẫn dám hạ thủ với ngũ di nương.
Hơn nữa, Cố Thanh Hy không chỉ đánh một gậy mà nàng còn đánh liên tiếp thêm hai gậy, đánh đến nỗi Ngũ di nương suýt chút nữa bất tỉnh thì mới kêu lên một cách vô tội.
“Ấy chết, ngũ di nương, ta đang dạy dỗ người hầu, bà chạy lên đây làm gì, cây gậy đâu có mắt, nhìn xem, không cẩn thận nó đã lao vào người bà chào hỏi rồi này”.
Ngũ di nương nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ nhìn chòng chọc vào Cố Thanh Hy, như thể bà ta muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Đại phu nhân thấy Hạ Vũ đã thở thoi thóp, còn ngũ di nương cũng bị đánh ba gậy, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
“Tam tiểu thư, ả tiện nhân này đã bị trừng phạt rồi.
Ta nghĩ sau này ả không dám tái phạm nữa đâu, hay là dừng ở đây đi”.
Cố Thanh Hy cười cương quyết, không hề nể mặt đại phu nhân chút nào: “Dừng ở đây? Ta đường đường là một đích tiểu thư, vậy mà quần áo để mặc còn không bằng một người hầu hay nha hoàn trong phủ.
Nhiều năm qua, mỗi tháng ngay cả một đồng bạc ta cũng không nhận được, đại phu nhân, có phải bà nên cho ta một lời giải thích không?”
Trái tim của đại phu nhân hẫng đi một nhịp.
Cố Thanh Hy đây là tính sổ với ngũ di nương xong lại chạy tới tìm bà ta tính sổ tiếp sao?
Đại phu nhân trợn trắng mắt nhìn ma ma quản sự, nghiêm nghị nói: “Ngân lượng hàng tháng của tam tiểu thư đâu, sao tam tiểu thư nói là không nhận được, có phải ngươi ăn bớt rồi không?”
“Đại phu nhân minh xét.
Cho dù có ăn gan hùm thì lão nô cũng nhất định không dám ăn bớt ngân lượng hàng tháng của tam tiểu thư, lão nô sẽ đi điều tra ngay”.
“Bạch ma ma đúng là nên đi điều tra cho rõ ràng rồi.
Dù sao bây giờ ta cũng là vương phi tương lai của chiến thần Dạ vương gia, nếu để Dạ Vương gia phát hiện vương phi của mình phải sống quá thiếu thốn thì e là ngài ấy sẽ không vui đâu”.
“Vâng vâng vâng…”
Không ai trong phủ có tâm trạng vui vẻ.
Còn chưa làm Dạ Vương phi mà đã bắt đầu gắn mác Dạ Vương phi cho mình rồi, ai không biết tuổi thọ của Dạ Vương không còn bao lâu, đợi Dạ Vương chết thẳng cẳng xem cô ta còn hung hăng thế nào.
Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó, bá khí tuyên thệ: “Từ nay về sau, ai dám bắt nạt Thu Nhi thì chính là đang bắt nạt ta.
Mặc dù địa vị của ta trong phủ có hơi thấp nhưng ta nghĩ, dựa vào thân phận ta là con gái của Chiêu Lăng công chúa, muốn xử tử một số người thì vẫn là có chút quyền lực đấy”.
Tất cả mọi người im phăng phắc.
Đại phu nhân nhếch môi cười, nụ cười không chút thật lòng: “Tam tiểu thư nói đùa rồi, sau này trong phủ ai dám bắt nạt cô, cô cứ nói với ta, ta nhất định sẽ làm chủ cho cô”.
“Đa tạ đại phu nhân, có điều trước mắt mong đại phu nhân hãy giúp ta tính toán đầy đủ không thiếu một đồng số bạc bị ăn bớt trước đây đưa cho ta, tránh chuyện người ta lại đồn đại phu nhân ngược đãi con gái của Chiêu Lăng công chúa, bà nói có phải không”.
Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
Mỗi một chữ của nha đầu này đều đang đe dọa bà ta.
Chỉ vì hoàng thượng ban hôn với chiến thần Dạ Vương gia?
Không, tuyệt đối không thể nào.