Chương 229
Ông chủ ngây ra một lúc, sau đó bật cười: “Cậu ấy tên Diệp Phong, tài năng văn chương cũng rất tốt, nhưng cậu ấy không phải là Diệp Phong giành được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn đó, nếu cậu ấy có thể giành được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn, thì sao có thể vì một chút tiền thuốc mà bôn ba vất vả khắp nơi chứ”.
“Ồ…”, Cố Thanh Hy có chút hứng thú.
Với năng lực của Diệp Phong, tuyệt đối không thể khiến bản thân nhếch nhác như vậy được mới đúng.
“Đứa nhỏ Diệp Phong này, đừng nhìn cậu ấy ngày thường lạnh lùng, thực ra cậu ấy rất tốt, mấy tháng trước cậu ấy dẫn theo bà bệnh chỉ còn chút hơi tàn qua thôn chúng ta, rõ ràng là bụng đói cồn cào, cả người không chút sức lực, chúng ta thấy cậu ấy đáng thương, cho cậu ấy một chiếc màn thầu, ban đầu có nói gì cậu ấy cũng không nhận, cuối cùng thấy bà mình sắp đói chết mới miễn cưỡng lấy một cái màn thầu của chúng ta cho bà cậu ấy ăn”.
“Nhưng cô biết không, chỉ bởi vì chúng ta cho cậu ấy một cái màn thầu, mà mấy tháng nay cậu ấy đều làm các công việc đồng áng cho chúng ta, còn sửa lại mái nhà cho chúng ta, vợ ta sinh khó, là cậu ấy cõng vợ ta đi tìm bà đỡ, nên mới giữ được tính mạng của vợ ta và đứa trẻ”.
Cố Thanh Hy đang ăn mì liền dừng lại.
Nếu thật sự như những gì ông chủ quán mì nói, lòng dạ của Diệp Phong quả thực không xấu.
“Diệp Phong là người tốt, không chỉ giúp chúng ta, còn giúp người dân trong thôn, chỉ cần cậu ấy có thể giúp được thì đều giúp hết sức, người trong thôn chúng ta đều rất thích Diệp Phong”.
“Thúc nói, hắn mấy tháng trước dẫn theo bà đến thôn của thúc? Vậy hắn ngoài bà hắn, còn có người thân khác không?”
Ông chủ lắc đầu: “Không có, nghe nói từ nhỏ cậu ấy và bà đã sống nương tựa vào nhau, ở quê gặp nạn mới lưu lạc đến thôn của chúng ta, lần đầu chúng ta gặp Diệp Phong, trên người cậu ấy đầy vết thương, nhìn thấy mà đau lòng, còn có rất nhiều vết roi và vết bỏng, cũng không biết đã gặp bao nhiêu khó khăn trên đường đến đây”.
Vết roi?
Vết bỏng?
Nghĩ đến sát khí Diệp Phong bất ngờ lộ ra ở Vô Ưu Quan, và âm công bí hiểm của người thiếu niên vừa rồi.
Cố Thanh Hy không tin người bình thường có thể làm hắn bị thương.
“Thúc biết bà của hắn mắc bệnh gì không?”
“Cái này ta cũng không rõ lắm, chỉ biết bà cậu ấy hay ho, còn ho ra máu, tim cũng có chút vấn đề”.
“Lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy bà cậu ấy, hai mắt bà ấy đều là máu, giống như bị móc mắt, nhưng Diệp Phong lại nói bà của cậu ấy bị bệnh về mắt, trên đường lưu lạc mắt lại bị thương, vì vậy mới chảy máu, chúng ta không ai tin, nhưng cậu ấy không muốn nói, chúng ta cũng không hỏi nhiều”.
Ông chủ quán mì thao thao bất tuyệt về Diệp Phong, không cần Cố Thanh Hy phải hỏi quá nhiều.
“Mấy tháng nay, Diệp Phong đi sớm về tối, bóp mồm bóp miệng, cũng không biết làm bao nhiêu việc, chỉ để dành tiền chữa bệnh cho bà, nhưng đáng tiếc, khám rất nhiều đại phu cũng không chữa khỏi bệnh cho bà cậu ấy”.
“Bệnh của bà cậu ấy rất kỳ lạ, thường xuyên gào khóc đau đớn vào nửa đêm, âm thanh thảm thiết đó thực sự khiến người ta đau lòng, trên trấn chúng ta có một vị đại phu nói bà của cậu ấy rất có thể là bị trúng độc, chất độc phát tác nên mới sống không bằng chết”.
“Nhưng rốt cuộc là độc gì thì ông ta lại không chẩn đoán ra được, mỗi lần bà cậu ấy lên cơn đau, chính là lúc cậu ấy đau đớn và khổ sở nhất, mấy lần chúng ta còn nhìn thấy cậu ấy khóc thầm”.
“Khóc thầm?”, Cố Thanh Hy nhướng mày.
“Đúng vậy, ngồi co ro trong góc, ôm gối nghẹn ngào khóc, thật khiến người ta xót xa”.