Chương 234
“Còn tưởng rằng Diệp bà nể tình khách từ xa đến, sẽ nhận chút quà, không ngờ vẫn không nhận thứ gì”.
Cố Thanh Hy nghẹn lòng.
Nàng xách lâu như vậy, kết quả người ta không nhận?
Nghĩ đến tính cách của Diệp Phong, Cố Thanh Hy như hiểu ra điều gì.
Cố Thanh Hy nhấc bút soạt soạt viết mấy phương thuốc lên tờ giấy trắng, vừa nghĩ đến bọn họ còn túng thiếu về kinh tế, Cố Thanh Hy thở dài một hơi, đích thân lên thị trấn bốc thuốc cho bà ta, lại đích thân sắc thuốc cho bà ta uống.
Diệp bà từ chối đủ kiểu, Cố Thanh Hy cười nói: “Thuốc đã bốc xong, cũng đã sắc xong, bà không uống, chẳng lẽ để ta uống, hay là đổ đi?”
“Việc này…”
“Cơ thể bà trúng kỳ độc, tuy thuốc này không thể chữa khỏi độc của bà, nhưng có thể giảm đau đớn cho bà, còn nữa, bệnh ho và chân đau của bà cũng có thể chữa khỏi”.
“Cô nương…”, Diệp bà dường như khá bất ngờ, không có mấy người có thể nhìn ra bà ta trúng độc, nhưng nàng còn trẻ tuổi, chưa từng bắt mạch đã có thể biết bệnh của bà ta.
“Ta đã nói, trước đây nhiều đời nhà ta hành nghề y, cho nên ta cũng hiểu đôi chút”.
“Cô là một người tốt, mỗi một thôn dân trong thôn này đều là người tốt”, Diệp bà nghẹn ngào, thỉnh thoảng nâng tay áo lau nước mắt.
Đôi mắt bà ta trống rỗng, thứ chảy xuống không phải nước mắt, mà là máu.
Cố Thanh Hy nhìn mà đau lòng kỳ lạ.
Cuộc sống khó khăn như vậy, cơ thể bệnh tật, với bản lĩnh của Diệp Phong, lại chỉ chăm chỉ thật thà kiếm tiền, sống cuộc sống bình thường của họ.
Từ thôn Tiểu Hà về đến học viện Hoàng gia đã gần chiều tối.
Đúng như dự liệu của nàng, tất cả mọi người trong học viện đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.
Dung phu tử chỉ vào mặt nàng mắng mỏ.
“Cố Thanh Hy, trong mắt cô còn có học viện Hoàng gia không? Giờ đã là giờ nào rồi, cô mới lên lớp?”
“Phu tử, hay cho ông còn là phu tử của người ta, sao ông không quan tâm đến học trò chút nào, tối qua con ngõ nhỏ của Đế Đô xảy ra vụ giết người liên hoàn, chắc toàn bộ mọi người Đế Đô đều biết phải không, phu tử cũng nên biết đối tượng bị tấn công là ta, nhưng vừa gặp ta, ông không hỏi ta có bị thương hay không, ngược lại còn chất vấn ta lên lớp muộn, ông nói xem, nếu ta bẩm báo lên hoàng thượng, hoặc là công bố cho tất cả mọi người trong thiên hạ, họ sẽ nghĩ về ông thế nào?”
Sắc mặt Dung phu tử tái nhợt.
Ông ta là phu tử, trước này không ai dám phản bác lời ông ta, nhưng ông ta nói một câu, Cố Thanh Y lại nói một tràng như pháo nổ ông ta thật uổng làm thầy của người ta, vừa vặn ông ta lại không phản bác nổi một chữ.
Không phải ông ta không quan tâm, mà là thói quen từ lâu.
Buổi chiều là tiết cầm lý, Thượng Quan phu tử giảng chính, Dung phu tử trợ giảng.
Thượng Quan phu tử cười nho nhã, thanh tao: “Dung phu tử cũng là quá lo lắng cho sự an toàn của cô, trong lúc sốt ruột mới nói vậy, tam tiểu thư đã không sao, thì mời vào ngồi học đi”.
Vẻ mặt Dung phu tử giãn ra, vội vàng nói thuận theo: “Thượng Quan phu tử nói rất phải”.
Cố Thanh Hy trừng mắt trắng.