CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 239

“Công chúa sao có thể nói những lời này, ta có chỗ nào quá đáng chứ, nếu mọi người tiếc số bạc này, thì không đổi nữa là được, dù sao ta cũng rất thích ngọc Nguyệt Nha”.

“Ngươi…”

Thái Hậu ra hiệu cho Đương Đương công chúa câm miệng, bà ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tam tiểu thư, nếu đã kiểm xong ngân phiếu, vậy có phải nên đưa ngọc Nguyệt Nha cho chúng ta rồi không?”

“Đồng ý đồng ý, nhưng ta muốn hỏi thêm một câu, Thái Hậu, người chắc chắn muốn đổi ngọc Nguyệt Nha với ta phải không?”

Thái Hậu có chút hồi hộp.

Lời này của nàng ta là có ý gì? Lẽ nào không muốn đổi nữa?

“Đương nhiên”.

“Chắc chắn không hối hận?”

Thái hậu nhướng mày, đoán ý trong lời nói của nàng: “Đương nhiên không hối hận, Cố tam tiểu thư còn có lo lắng gì sao?”

“Không có, ta chỉ sợ người sẽ hối hận, Thái Hậu đã không hối hận, vậy ta yên tâm rồi”.

Cố Thanh Hy dùng ý niệm mở nhẫn không gian, đống châu báu ngân lượng đều được đưa vào nhẫn không gian.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên: “Là nhẫn không gian, nàng ta lại có thể có nhẫn không gian”.

“Trời ơi, đúng là nhẫn không gian, ta dám đảm bảo, nhẫn của nàng ta ít nhất cũng trên năm mươi khối”.

“Nhẫn không gian không phải không thể mua được nữa sao, nàng ta mua ở đâu? Chẳng lẽ là chiến thần đưa cho nàng ta?”

Mọi người đều hâm mộ Cố Thanh Hy.

Một miếng ngọc Nguyệt Nha liên tiếp kiếm mười ngàn vạng lạng bạc, nửa quốc khố đã là của nàng ta.

“Ngươi đã nhận tiền, có phải nên trả ngọc Nguyệt Nha cho bản cung rồi không”, ngoài mặt Thái Hậu bình tĩnh nói chuyện, nhưng thực ra đã hận Cố Thanh Hy tận trời xanh.

Cố Thanh Hy tìm một hồi trong ngực, cuối cùng tìm được một cái hộp: “Này, cho cô”.

Đương Đương công chúa cầm lấy rồi mở ra, ngọc Nguyệt Nha bên trong đã vỡ thành mười mấy mảnh, vỡ vụn đến mức không thể gắn lại được.

Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi: “Tại sao ngọc Nguyệt Nha lại bị vỡ, Cố Thanh Hy, ngươi đã làm gì?”

Thái Hậu run rẩy, lung lay sắp ngã, sắc mặt tái nhợt nhìn ngọc Nguyệt Nha đã vỡ nát: “Sao…sao có thể như vậy…ngọc Nguyệt Nha sao lại bị vỡ?”

Cố Thanh Hy hai mắt trong veo, vô tội chớp chớp đôi mắt long lanh, nhún vai nói: “Đêm qua ta bị ám sát nhiều lần, trong lúc chạy thoát thân, ngọc Nguyệt Nha bị rơi ra, sau đó…nó liền vỡ tan”.

Thái Hậu choáng váng, suýt nữa ngã xuống, chỉ vào Cố Thanh Hy, tức giận đến mức rất lâu không nói được lời nào.

Cố Thanh Hy cây ngay không sợ chết đứng, lời lẽ khẩn thiết: “Thái Hậu, dưới chân thiên tử những kẻ đó lại dám tùy ý ám sát học trò của học viện Hoàng gia, đây là coi khinh Thánh Thượng, coi khinh Thái Hậu, coi khinh toàn bộ luật pháp của Dạ Quốc, càng đáng giận hơn là làm hỏng ngọc Nguyệt Nha mà Tiên Hoàng để lại cho Đương Đương công chúa, khẩn cầu Thái Hậu nhất định phải truy bắt hung thủ, nghiêm trị hung thủ”.

“Hỗn xược, Cố Thanh Hy, ngọc Nguyệt Nha là bị hỏng trên tay ngươi, ngươi khó tránh khỏi liên can, người đâu, bắt nữ nhân này lại cho bản cung”.

Thái Hậu vô cùng tức giận, người của học viện Hoàng gia hoảng sợ, không ít người nhao nhao quỳ xuống.

Tiêu Vũ Hiên vội nói: “Thái Hậu, đêm qua quả thực có rất nhiều nhóm sát thủ truy sát nha đầu xấu xí, nếu không phải nàng ấy chạy nhanh, chỉ sợ sớm đã bị giết chết, ngọc Nguyệt Nha bị vỡ không nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nha đầu xấu xí”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi