Chương 258
Hắn ta ngẩng đầu, lại thấy Cố Thanh Hy vừa nhìn cảnh núi non trập trùng vừa vẽ bản đồ đi đến thôn Tiểu Hà xuống đất, không thèm để ý đến vấn đề của hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên cảm thấy hơi không hiểu được hàm ý trong lời nói khi nãy của Cố Thanh Hy.
“Nha đầu… nha đầu xấu xí, hình như phía trước có tiếng động, đừng nói thật sự là chó sói đấy?”
Cố Thanh Hy dập tắt đuốc trong tay, nín thở, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm phía trước.
Qua lại với Tiêu Vũ Hiên lâu như vậy, nàng chưa từng cho rằng Tiêu Vũ Hiên còn có thân phận khác, càng chưa từng nghi ngờ hắn ta.
Nhưng lúc này, Cố Thanh Hy không thể không nhìn lại Tiêu Vũ Hiên một lần nữa.
Thính lực của nàng luôn rất tốt, nhưng nàng còn chưa nghe thấy phía trước có động tĩnh gì thì một tên công tử bột như Tiêu Vũ Hiên đã nghe thấy.
Việc này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ tên công tử bột này có thể có võ công khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Cố Thanh Hy thu hồi tầm mắt.
Mỗi người ít nhiều gì cũng có chút bí mật, nàng không muốn tìm tòi nghiên cứu, càng không muốn phá hoại tình cảm tốt đẹp này.
Phía trước mơ hồ truyền đến tiếng ồn, kèm theo đó là tiếng ho đau đớn và khàn đục.
Tiếng ho khan đó không giống tiếng ho vì bệnh, giống như muốn ho mà lại bị nghẹn trong cổ họng không ho ra được, cố hết sức mới có thể ho nhưng gần như không thể phát ra tiếng, chẳng khác nào tiếng kêu của ma.
Cố Thanh Hy nghi ngờ.
Đêm hôm khuya khoắc, còn ở trong một ngọn núi sâu thế nào, sao lại có người xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ lạc đường giống bọn họ?
“Tiếng ho thế này, đừng nói là ma nhé?”, Tiêu Vũ Hiên nắm chặt ống tay áo của nàng, run rẩy nói.
Ma?
Ma gì?
Giả ma giả quỷ à?
Nàng không tin trên đời này có ma.
Người nọ đi rất chậm, ánh trăng chiếu xuống, có thể thấy một bóng người lảo đảo đến gần, dường như người đó bị thương nặng nên đi rất chậm, mỗi một bước đều như mất hết tất cả sức lực.
Cuối cùng, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên cũng thấy rõ người đó.
Nhưng bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt trợn to, tỏ vẻ khó tin và khiếp sợ, người cũng không ngừng run rẩy.
Là Diệp Phong.
Không ngờ lại là Diệp Phong.
Có điều Diệp Phong không lạnh lùng ít nói, vô cùng kiêu ngạo như trước đây.
Lúc này, dùng bất cứ ngôn ngữ nào trên đời cũng không thể miêu tả sự thê thảm của hắn ta.
Một tay hắn ta giữ chặt phần bụng đang chảy máu, một tay khác như đã bị gãy, chỉ có thể tựa vào một gốc đại thụ lớn tiếng thở mạnh, dường như chỉ khi tựa vào thân cây, hắn ta mới có thể cố gắng cho mình không ngã xuống.