Chương 274
Gì cơ?
Chỉ là gấm lưu vân thôi mà, hắn ta cũng không phải không mua nổi.
Có rách hay không quan trọng lắm à?
Tiêu Vũ Hiên sững sờ.
Diệp Phong hạ giọng nói: “Bao nhiêu tiền, ta đền”.
“Bộ y phục gấm lưu vân của Tiêu Vũ Hiên là thợ may nổi tiếng của đế đô đích thân may. Đế đô rộng lớn, không, Dạ Quốc rộng lớn cũng chỉ có một bộ, cho nên bộ này ít nhất cũng phải một nghìn lượng bạc”.
“Một nghìn lượng?”, Diệp Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm trắng.
“Đúng, là một nghìn lượng, tối hôm qua tiền thuốc chữa trị cho ngươi xem như tặng ngươi”.
Cố Thanh Hy đưa tay ra, mặc dù không nói rõ nhưng thái độ đòi tiền thì rõ ràng ra đó.
Tiêu Vũ Hiên kéo nàng đi vài bước, hạ giọng nói: “Nha đầu xấu xí, cô làm gì vậy? Cô biết rõ Diệp Phong không có nổi một nghìn lượng bạc mà”.
Cố Thanh Hy cố ý nâng cao giọng: “Không có tiền? Không có tiền thì không được, một nghìn lượng bạc không phải là con số nhỏ. Diệp Phong, ngươi định làm sao trả?”
Nghe vậy, Diệp Phong và Tiêu Vũ Hiên có ngu ngốc đi nữa cũng hiểu, nàng phải đòi bằng được một nghìn lượng bạc này.
Giọng nói của Diệp Phong luôn khàn khàn, khàn đến nỗi gần như không phát ra tiếng, cũng không biết có phải trước đó đã trải qua chuyện gì hay không.
Hắn ta nhỏ giọng nói: “Bây giờ ta không có một nghìn lượng bạc, có thể cho ta một chút thời gian không?”
“Cho ngươi chút thời gian cũng không phải không thể, nhưng trong lúc ngươi chưa trả hết nợ, có phải nên giao ra chút lợi tức trước không?”
“Lợi tức?”
“Ví dụ như thay ta làm gì đó, quét nhà cửa gì đó, giặt quần áo gì đó”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn hắn ta, trong mắt nhuốm vẻ tự tin.
Nàng tin Diệp Phong sẽ đồng ý.
Diệp Phong quả nhiên đồng ý thật.
Một nghìn lượng bạc không phải con số nhỏ, bây giờ hắn ta nghèo đến mức ngay cả một lượng bạc cũng không có.
“Nếu đã đồng ý thì đi theo ta. Đến đây lâu vậy rồi, buổi tối ta còn chưa ngủ được một giấc đàng hoàng. Đến phủ Trạch Vương đi, ta nhớ hắn ta thua phủ đệ về tay ta rồi, mấy ngày nay ta cũng chưa đi kiểm tra”.
Không đợi bọn họ trả lời, Cố Thanh Sơ kéo Diệp Phong đi về phía phủ Trạch Vương.
Tiêu Vũ Hiên trợn tròn mắt.
Kéo Diệp Phong, không kéo ta?
Gấm lưu vân là của ta, dù Diệp Phong có nợ cũng là nợ ta chứ.
“Này, nha đầu xấu xí, cô đợi ta với”.
Phủ Trạch Vương rường cột chạm trổ, khí thế hào hùng.