Chương 302
“Cầu xin các người thả ta ra đi, trong nhà ta còn có phụ mẫu già bệnh nặng và đệ đệ muội muội nhỏ cần phải nuôi, không có ta, bọn họ cũng không sống nổi nữa, cầu xin các người…”, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi run rẩy cầu xin.
Hai tay thiếu niên bị trói ngược ra sau, nhưng cậu ta vẫn không ngừng dập đầu.
Những thiếu niên khác cũng muốn cầu xin, nhưng không biết vì nghĩ đến điều gì mà thân thể không ngừng run rẩy, cả đám tụm lại với nhau.
Quản sự vung chân đá lộn nhào thiếu niên đang cầu xin kia, lạnh lùng nói: “Trên đường đi ngươi là người nhiều lời nhất, đã vào Ma tộc rồi còn muốn rời đi ư? Không có cửa đâu”.
“Cầu xin ngươi… Cầu xin ngươi, người nhà ta còn đang bị bệnh nặng, bọn họ cần ta kiếm tiền bốc thuốc”.
“Tiến vào Ma tộc rồi, ngươi sẽ không còn người nhà nữa, việc duy nhất mà ngươi có thể làm chính là phục vụ Lan kỳ chủ, nếu kỳ chủ vui, nửa đời sau của ngươi sẽ sống trong cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, không cần lo lắng điều gì, còn nếu phục vụ không tốt, ha… Ta dám đảm bảo, chắc chắn ngươi sẽ sống không bằng chết”.
Khoé mắt thiếu niên có giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, dường như muốn tìm cách nhảy khỏi lồng gỗ.
Nhưng dây cáp cách mặt đất mấy chục trượng, chỉ cần nhảy xuống chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, cậu ta hoàn toàn không có cách đi xuống.
“Các người… các người bắt cóc dân chúng, trong mắt các người có còn vương pháp không?”
Nghe vậy, mấy tên kỳ thủ trên lồng treo đều cười to.
“Vương pháp? Ngươi nói vương pháp với chúng ta ư? Dạ Hoàng còn không làm gì được chúng ta mà ngươi lại đi nói vương pháp? Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi, xem ra các ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ nơi này nhỉ?”
Thiếu niên tức giận trừng bọn họ.
Lúc đi qua từng ngọn núi, mấy người họ đều biết càng tiến lên, cơ hội chạy trốn ra ngoài sẽ ngày càng ít.
Trong lúc mọi người đang chú ý đến thiếu niên kia, một thiếu niên khác đột nhiên xông lên cắn mạnh vào bắp đùi của quản sự, khiến bắp đùi của gã chảy máu đầm đìa.
“Đau… Đau quá, ngươi mau buông ra, người đâu, đá hắn ra cho ta”.
Không ít kỳ thủ vội vàng lôi mỹ nam kia ra, nhưng không biết mỹ nam kia lấy đâu ra sức lực mà vẫn cắn mãi không buông, trong đôi mắt tràn đầy căm hận, như muốn cắn đứt chân của quản sự.
“Phập…”
“Phù…”
Triệu quản sự đâm kỳ đao vào bụng mỹ nam, máu tươi chảy ra dọc theo lưỡi đao, cậu ta bị đâm đau cũng không thể cắn chặt nữa, lúc này mấy kỳ thủ mới kéo cậu ta ra.
Triệu quản sự nổi trận lôi đình, liên tục đạp lên người mỹ nam, hung hăng nói: “Nô lệ ti tiện đáng chết, chân của ta mà ngươi cũng dám cắn, lão tử đạp chết ngươi”.
“Đám… đám người mất trí này, ông trời sẽ không tha cho các ngươi đâu, a…”
Triệu quản sự lại vung chân giẫm mạnh lên vết thương của mỹ nam, khiến cậu ta đau đến mức hít sâu một hơi, nhưng từ đầu đến cuối, cậu ta vẫn nhìn chằm chằm gã bằng ánh mắt giận dữ.
Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Triệu quản sự đã bị giết biết bao nhiêu lần rồi.
Cố Thanh Hy muốn cứu người.
Nhưng mấy người họ cũng không ở cùng một lồng, hơn nữa đã sắp đến ngọn núi tiếp theo rồi, hoàn toàn không kịp ngăn cản, huống hồ mỹ nam kia bị đâm một đao vào chỗ trí mạng, gần như không có khả năng cứu sống, nên nàng chỉ có thể kìm nén lửa giận mà thôi.