Chương 309
“Đợi đã đợi đã, Dịch huynh đệ, hay là ngươi giúp ta chơi một ván nữa đi, một ván cuối cùng, được chứ”.
“Việc này…”, Dịch Thần Phi nhìn về phía Lưu kỳ thủ bằng ánh mắt khó xử.
Lạc kỳ thủ vẫn không chịu từ bỏ: “Xin ngươi đó, một ván cuối cùng, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của ngươi đâu”.
“Chơi một ván nữa cũng được, nhưng ta sợ tinh thần của ta không được tốt, sẽ thua đấy”.
“Không sợ, lần này thua cứ tính cho ta, ngươi cứ chơi thoải mái là được”, Lạc kỳ tkhông tin cả đêm đều thắng mà ván cuối lại thua”.
“Vẫn không được, tinh thần của ta không tốt sẽ rất dễ thua, ta sợ thua rồi, ngươi sẽ trách ta”.
“Ta không trách ngươi đâu, ta đảm bảo, ta thề chắc chắn ta sẽ không trách ngươi, ngươi thua cũng tính hết cho ta”.
Lưu kỳ thủ cười châm chọc: “Lạc lão đệ, đệ làm thế không phải là đang ép buộc người khác sao?”
“Ta có ép buộc đâu, hay huynh không dám cược”.
“Sao ta lại không dám cược chứ?”
“Vậy được, chúng ta chơi thêm một ván nữa, một ván cuối cùng, ta cược tất cả số tiền thắng tối nay, cùng với tất cả bạc mà ta có”.
Lưu kỳ thủ không muốn cược.
Nhưng tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn gã ta, nếu gã ta không dám cược thì sau này làm sao làm lão đại đây?
Hơn nữa tối nay Lưu kỳ thủ đã thua sạch của cải rồi, trong lòng gã ta cũng không được thoải mái, gã ta bèn cắn răng nói một câu: “Được, cược đi”.
“Huynh cược cái gì?”
“Nhà cũ và cả biệt viện của ta”.
“Được, huynh cược tài hay xỉu?”, Lạc kỳ thủ sợ gã ta đổi ý.
Không ít kỳ thủ đều biết chuyện Lưu kỳ thủ lén mua một căn biệt viện ở bên ngoài thành Đế Đô, ai cũng đều hâm mộ gã ta.
Lạc kỳ thủ cũng thế.
Nếu gã có thể thắng được biệt viện thì lãi to rồi.
“À thì… đặt tài đi, không, đặt xỉu”.
“Rốt cuộc là tài hay xỉu?
“Xỉu”.
“Dịch huynh đệ, chúng ta cược gì?”
Dịch Thần Phi vẫn ung dung như trước, hắn ta cười nói: “Nếu huynh ấy đã cược xỉu, vậy chúng ta cứ cược tài thôi”.
“Đặt tài thật sao? Ngươi có muốn suy nghĩ cẩn thận không?”, lần này gã cược rất nhiều tiền, nếu thua thì sẽ lỗ, ngay cả tiền vốn cũng không còn.
“Hay là ngươi đặt đi?”, Dịch Thần Phi nhường chỗ.
Lạc kỳ thủ vội vàng xua tay: “Ngươi cược thì tốt hơn”.
Hai bên đều đã cược xong, xúc xắc là do Lưu kỳ thủ lắc.
Lưu kỳ thủ đổ mồ hôi lạnh, tay lắc xúc xắc không ngừng run rẩy.