Chương 311
Mọi người đều hít sâu, không ngờ Lưu kỳ thủ lại gian lận.
Lạc kỳ thủ hét to, liên tục đấm gã ta mấy phát: “Ngươi còn nói ngươi không ăn gian, nếu ngươi không ăn gian, vậy xúc xắc trong tay áo của ngươi là cái gì?”
Lưu kỳ thủ cũng bực bội.
Gã ta thật sự không ăn gian.
Trên mặt đột nhiên bị đánh một quyền, Lưu kỳ thủ đau đến mức đầu kêu ong ong.
“Ngươi dám đánh ta ư, tạo phản à, vu oan cho ta thì thôi đi, lại còn dám đánh ta, các huynh đệ, đánh hắn một trận cho ta”.
“Các huynh đệ, họ Lưu này không có đạo đức, chẳng những gian lận trước mặt mọi người mà còn muốn đánh ta, đánh hắn một trận cho ta”.
Lúc này, mấy người khi nãy còn vui vẻ hoà thuận, vừa cười vừa nói xúm lại với nhau, ngươi một quyền ta một chưởng, đánh đấm túi bụi.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi lui ra.
Dịch Thần Phi cười nói: “Tam tiểu thư đúng là đi tới đâu là rối loạn tới đó”.
Cố Thanh Hy nghiêm túc đáp: “Nhảm nhí, rõ ràng là ngươi cố ý trêu đùa người ta, ngươi chọc tức Lạc kỳ thủ như thế, ta dám cược một túi que cay, chắc chắn Lạc kỳ thủ sẽ mất ngủ mấy ngày mấy đêm”.
“Que cay?”
Cố Thanh Hy híp mắt, cười hì hì: “Thần Phi đại ca, phiền ngươi dẫn ta đến chỗ sâu trong đài Tù Phượng”.
“Nơi đó canh gác nghiêm ngặt, ta không đi vào được”.
“Ta có cách đi vào, chỉ là ngươi phải chịu thiệt thòi một chút”.
Cố Thanh Hy nở một nụ cười đầy mưu mô, Dịch Thần Phi không khỏi lùi lại vài bước: “Cô lại muốn làm gì?”
Nàng ngước mắt ra hiệu cho hắn ta nhìn sang trái.
Dịch Thần Phi ngẩng đầu nhìn theo thì thấy ở bên trái, cách đó không xa có mấy tên kỳ thủ đang áp giải vài mỹ nam đi sâu vào trong đài Tù Phượng.
Da đầu hắn ta tê dại, hắn ta học theo biểu cảm của Cố Thanh Hy trợn mắt, từ chối không chút nghĩ ngợi: “Ta kiên quyết phản đối”.
Nha đầu này nghĩ gì trong đầu mà lại bắt hắn ta giả trang thành người hầu vậy?
Dù sao hắn ta cũng là nhà Nho Tam tiên sinh, nếu bị người khác biết thì hắn ta phải để mặt mũi ở đâu?
Cố Thanh Hy kéo tay hắn ta, nũng nịu quơ qua quơ lại, trên mặt tràn đầy tủi thân, đáng thương chớp mắt.
“Thần Phi đại ca, huynh giúp ta đi mà, ta bảo đảm chỉ có lần này thôi, sau này sẽ không bao giờ bắt huynh giả trang thành người hầu nữa đâu”.
“Không được”, quá xấu hổ.
Điều đáng xấu hổ hơn đó là những người hầu kia đều ăn mặc rất phong phanh và hở hang, quá…
“Thần Phi đại ca, huynh tốt nhất mà, huynh giúp ta với, chúng ta khó khăn lắm mới đến được ngọn núi thứ sáu, huynh nỡ để ta buồn bã đi về sao?”
Dịch Thần Phi không muốn đồng ý.