Cố Thanh Hy mắt trợn trắng khinh bỉ nói: “Là ‘Thử Ly’”.
“Ôi dào, mặc kệ nó là chuột gì cũng được, nhưng sao nửa sau của cả ba câu đó đều giống hệt nhau vậy? Nửa đầu cũng gần giống nhau”.
“Ngươi không nghe thấy phu tử nói là điệp từ sao?”
“Điệp từ là gì?”
“…”
Cố Thanh Hy cho rằng bản thân nàng đã là một kẻ mù chữ, nhưng gặp phải Tiêu Vũ Hiên, nàng mới biết mình lợi hại biết bao nhiêu.
“Xú nha đầu, người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm, nghĩa là gì?”
“Gần nghĩa với câu bạch đầu như tân, khuynh cái như cố”.
*Bạch đầu như tân: Ý nói có những người chơi với nhau từ lúc còn trẻ đến tận khi đã đầu bạc nhưng quan hệ của họ vẫn sơ sài giống như lúc mới gặp nhau.
*Khuynh cái như cố: Ý nói vừa mới gặp nhau nhưng đã hiểu biết nhau sâu sắc giống như bạn bè thân thiết từ lâu.
“Xú nha đầu, cô có thể nói tiếng người được không, ta nghe chẳng hiểu gì”.
Cố Thanh Hy ngừng lại một chút, bực bội giải thích: “Có những người ở bên nhau cả đời nhưng đến việc đối phương là người như thế nào cũng không biết, cũng có những người chỉ gặp một lần thôi nhưng có thể trở thành tri kỷ cả đời, người không hiểu ngươi họ không biết gì, người hiểu ngươi đương nhiên sẽ biết nỗi buồn và niềm vui của ngươi”.
Tiêu Vũ Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ…chúng ta chính là mối quan hệ sau”.
“Sai, là cái trước”.
Nụ cười của Tiêu Vũ Hiên chợt đông cứng lại.
Lẽ nào bọn họ không đủ ăn ý sao?
Một số người ở trong phòng học còn chưa rời đi đều nghe được những lời của Cố Thanh Hy.
Trạch Vương nhìn nàng đầy nghi hoặc.
Mới không gặp chưa lâu, sao cô ta lại như biến thành một con người khác vậy?
Một kẻ dốt đặc cán mai có thể nói ra được những lời như bạch đầu như tân, khuynh cái như cố?
Cố Sơ Vân có chút bất ngờ trước sự thay đổi của Cố Thanh Hy, đây vẫn là tam tiểu thư dốt đặc cán mai mà nàng ta biết sao?
Cố Sơ Lan căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cũng không biết cô ta đã học được mấy câu thơ đó ở đâu, bỗng nhiên lại được nổi tiếng trong lớp học.
Bên ngoài phòng học, Thu Nhi vui vẻ chạy đến: “Tiểu thư…cuối cùng tiểu thư cũng tan học rồi, phu tử có làm khó người không?”
“Rầm…”
Thu Nhi bị Đương Đương công chúa đang nổi giận đùng đùng đụng ngã, đau đến mức khiến nàng ta rên rỉ một tiếng.
Không đợi nàng ta kịp phản ứng lại, trên đỉnh đầu đã truyền đến một lời tức giận quở trách.
“Đứa nô tỳ ti tiện, lại dám cản đường của bổn công chúa, không muốn sống nữa sao?”
Vừa nói, Đương Đương công chúa vừa giơ tay trực tiếp tát đến.
Thu Nhi nhắm mắt, yên lặng chờ cái tát rơi xuống, nhưng nàng ta đợi một lúc lâu cũng không thấy, ngược lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của công chúa.