Chương 337
“Chủ tử, mọi người đi trước đi, để ta xuống”.
Phù Quang chưa chờ Cố Thanh Hy đồng ý đã lắc mình nhảy thẳng xuống vách núi.
Cố Thanh Hy tức giận.
Tên ngốc này!
Hắn ta là ngại mình sống lâu quá rồi hả?
Tận 15m đó, cũng không biết cột dây thừng vào.
“Rắc”.
Đường dây bí mật bị chặt đứt, cách đó không xa truyền đến vô số tiếng hét thảm, vang vọng cả ngọn núi.
Trên mặt Dịch Thần Phi lại chẳng có vẻ gì là nhẹ nhõm, trái lại còn trầm giọng nói: “Phù Quang, chặt đường dây bí mật nối tòa thứ hai và thứ nhất luôn đi. Nơi này chắc chắn là có đường dây cáp thứ ba, một cái bên ngoài, hai cái bí mật”.
Dịch Thần Phi cũng sắp xếp đám người hầu thừa dịp cáp treo tăng tốc rời đi, vừa đỡ Diệp Phong đang say khướt, vừa kéo lấy tay Cố Thanh Hy nhảy lên cái cáp treo cuối cùng.
“Đi mau”.
“Mọi người lên cáp treo trước đi, ta theo sau ngay”, Cố Thanh Hy thường thường liếc về nơi xa, nàng cũng không phải không cảm giác được chỗ đó có khí tức của các cao thủ đang nhanh chóng chạy đến.
Đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang xác chết, mùi máu tràn ngập cả ngọn núi.
Nàng vươn tay lấy một hạt châu nhỏ trong túi đeo trên eo ra vứt lên phong hỏa đài, bấy giờ mới vừa chạy về phía cáp treo vừa hô: “Phù Quang, lên cáp treo”.
“Chủ tủ, vẫn chưa tìm được đường dây cáp bí mật cuối cùng”.
“Không tìm thấy thì thôi, lên trước đã”.
“Chủ tủ, ngài đi trước đi, lát nữa ta sẽ đuổi theo”.
Cố Thanh Hy giậm chân.
Tên ngốc này.
Lát nữa họ đi hết thì sao hắn ta có thể đuổi kịp?
“Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức lên cáp treo”.
Phù Quang đang ở dưới vách núi, trong mắt lập tức lộ ra chút rối rắm.
Hắn ta không muốn cãi lời chủ tủ, nhưng cũng không muốn bỏ qua cho cơ hội có thể tranh thủ giúp chủ tủ rời đi.
Mắt thấy Cố Thanh Hy vẫn kiên trì, Phù Quang chỉ có thể vận hết 100% công lực đánh về phía đám cao thủ đuổi theo, rồi mới men theo vách đá nhảy lên cáp treo.
“Phụt…”
Trong đem đen truyền tới vài tiếng hét thảm.
Sau đó là tiếng nói đầy tức giận của Lâm đàn chủ: “Chạy đi đâu”.
Đằng sau Lâm đàn chủ là một đám cao thủ đông như kiến cũng đang đuổi tới.
Một cơn mưa tên rợp trời bắn thẳng về phía họ.