CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


“Ta cảm thấy Tiểu Hiên Hiên càng tôn lên khí chất của ngươi, nhỏ nhắn, đáng yêu, kamiwa…”
“Ka cái gì…”
“Ý là khen ngươi đáng yêu đó”.

“Xú nha đầu, ta là nam tử hán đại trượng phu, có ai hình dung như cô không?”
“Ha ha ha…lão đại, không phải huynh thực sự coi xú nữ này là lão đại rồi chứ? Cô ta chỉ là bao cỏ vô dụng bất tài thôi”, mấy thế gia công tử ở một bên nhao nhao chế nhạo.

Tiêu Vũ Hiên không vui, hung hãn đạp một cước qua: “Nói cái gì thế, còn không mau gọi cô ta là lão đại”.

“Hả…bảo bọn ta gọi một xú nha đầu thanh danh bê bối là lão đại, việc này…”
“Bụp…”
Tiêu Vũ Hiên lại đạp một cước đến, nổi giận đùng đùng nói: “Kẻ nào dám nói cô ta là đồ ngốc, ta sẽ xử kẻ đó.

Còn nữa, trên đời này chỉ có ta được gọi cô ta là xú nha đầu, các ngươi còn dám sỉ nhục cô ta, cẩn thận cái đầu của các ngươi”.

Khóe miệng Cố Thanh Hy nhếch lên, hiện ra nụ cười hài lòng.


Nàng quàng vai bá cổ người huynh đệ tốt của mình, cười nói: “Tiểu Hiên Hiên thật ngoan, biết bảo vệ lão đại rồi”.

“Cút cút cút, cô tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư thư hương thế gia, động tay động chân thế còn ra thể thống gì”.

“Trong mắt Tiêu Vũ Hiên ngươi, có cái gọi là thể thống sao?”
Tiêu Vũ Hiên thừa nhận tài ăn nói của hắn ta kém xa Cố Thanh Hy, nói chuyện với cô ta, người chết cũng bị tức mà sống lại.

Tiêu Vũ Hiên không đấu lại được Cố Thanh Hy, chỉ có thể trút giận lên đầu mấy tên thế gia công tử khác.

“Còn ngây ra đấy làm gì, không mau gọi lão đại”.

“Hả…”
Đám thế gia công tử đau khổ khẩn nài nhìn đến Tiêu Vũ Hiên, nhưng Tiêu Vũ Hiên kiên định, bọn họ chỉ có thể không cam lòng gọi một tiếng: “Lão đại”.

“Ơi”.

Cố Thanh Hy không hề khách khí đáp lại.


Nàng biết Tiêu Vũ Hiên nói năng chua ngoa nhưng là người có tấm lòng tốt, hắn rõ ràng là lo lắng đám thế gia công tử này khinh thường nàng, vì vậy mới cứng rắn bắt bọn chúng gọi nàng là lão đại.

Khóe miệng Liễu Nguyệt và mấy công tử khác giật giật.

Cô ta còn thực sự dám đáp lại, cũng không biết sao lão đại lại nhận cô ta làm đại ca nữa.

Liễu Nguyệt hỏi: “Lão đại, chúng ta gọi cô ta là lão đại, gọi huynh cũng là lão đại, về sau không phải sẽ lẫn lộn sao?”
“Đúng vậy đúng vậy”.

“Cũng đúng, gọi hắn là lão nhị là được rồi”, Cố Thanh Hy cười nói.

Tiêu Vũ Hiên nhảy dựng lên: “Lão nhị cái gì, xú nha đầu, cô không biết xấu hổ”.

“Mẹ kiếp, tự ngươi nghĩ lệch lạc, liên quan gì tới ta?”, nói rồi, nàng quét mắt xuống phía dưới hắn ta.

Nghĩ lệch lạc?
Nghĩ lệch lạc cái gì?
Tiêu Vũ Hiên chậm chạp phải ứng lại, bị nàng làm cho tức đến sắp nổ phổi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi