Hắn ta cũng không biết Thượng Quan phu tử đang giảng gì cả, lỡ như Thượng Quan phu tử bảo hắn ta đàn thì phải làm sao?
“Cố tam tiểu thư, mời”, Thượng Quan phu tử chỉ vào chiếc đàn cổ trên bàn và lịch sự làm động tác mời.
Da đầu Cố Thanh Hy tê rần.
“Phu…phu tử, ta tự chọn một khúc có được không?”
“Tất nhiên là được rồi, đàn khúc sở trưởng của cô là được”.
“Được, đàn thì đàn, cũng không phải là chưa đàn bao giờ”.
Cố Thanh Hy ngồi xuống, đặt tay lên dây đàn, dường như đang loay hoay không biết nên đặt ngón tay nào ở đâu.
Bên hồ lại một lần nữa vang lên tiếng cười.
“Haha…đừng nói là ngay cả đặt tay thế nào cô ta cũng không biết đấy chứ?”
“Chắc chắn là vậy rồi, xem kìa, cô ta đặt tay sai hết rồi”.
Cố Sơ Lan lạnh lùng xem trò cười, trong lòng dương dương đắc ý.
Cố Sơ Vân thì im lặng quan sát, giống như một người ngoài cuộc.
Trạch Vương không chút biểu cảm, như thể mọi thứ thuộc về Cố Thanh Hy đều không liên quan gì đến hắn ta.
Hầu hết những người còn lại đều đang chế giễu, chờ xem trò đùa.
Tiêu Vũ Hiên không khách khí quát lên: “Có gì mà cười, có gì đáng cười chứ, có ai mà không bắt đầu học từ con số không, nếu thật sự lợi hại như vậy thì còn học đàn làm gì?”
Cố Thanh Hy nhịn không được giơ ngón trỏ khen ngợi.
Không uổng công nhận tên tiểu đệ này.
Tiêu Vũ Hiên nhìn nàng đầy khích lệ.
Thực ra hắn ta cũng sợ Thượng Quan phu tử khai đao, nhưng hắn ta không thích người khác sỉ nhục Xú nha đầu như vậy.
Xuất thân của Tiêu Vũ Hiên rất mạnh, phụ thân là tam triều nguyên lão, trong tay lại nắm trọng binh, rất nhiều người có mặt ở đó đều không dám đối đầu với hắn ta.
Cố Thanh Hy dứt khoát nhắm mắt lại, ngón tay búng loạn xạ, đàn bừa một khúc, âm thanh ting ting ting chói tai vang lên, giống như âm thanh ma quỷ, không chút quy luật, cực kỳ khó nghe.
Mọi người không khỏi bịt tai lại, sắc mặt ai nấy cũng cực kỳ khó coi.
Bọn họ đã từng nghe những từ khúc rất dở, nhưng chưa bao giờ nghe ai đàn khó nghe như vậy.
Nếu cứ nghe tiếp, bọn họ sợ là sẽ ói ra máu mà chết.
Ngay cả Tiêu Vũ Hiên cũng phải bịt chặt tai, lén lút bò dậy tránh xa Cố Thanh Hy.
Đương Đương công chúa tức giận gào lên: “Đủ rồi, Cố Thanh Hy, ngươi cố tình làm vậy phải không?”
Cố Thanh Hy giật mình, giống như một con cừu nhỏ, uất ức đáp: “Công chúa, ta không hiểu cô đang nói gì.
Phu tử bảo ta đàn, ta liền đàn từ khúc sở trường nhất”.
“Thứ ngươi vừa đàn đó cũng gọi là từ khúc sao?”