Chương 462
Nếu không có sự cố đó, hắn ta rất có thể sẽ trở thành hoàng đế tương lai của Sở Quốc, vua của một nước, bậc đế vương trong thiên hạ.
Hắn ta tốt bụng như thế, nếu hắn ta trở thành đế vương thì sẽ là phúc khí của bách tính.
Cố Thanh Hy nheo mắt, không tình nguyện đáp: “Được rồi, vì nể mặt Diệp Phong, ta sẽ không giết ngươi. Ngươi cút ngay đi, cút càng xa càng tốt, nếu không ta gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đó”.
Không biết có phải do Cố Thanh Hy quá hung dữ hay không, Giang Húc liên tục lùi về sau, tỏ ra sợ sệt Cố Thanh Hy.
“Diệp Phong, biết người biết mặt không biết lòng, lòng dạ Giang Húc ác độc, dù kết cục của hắn ta ra sao cũng không đáng thương hại, vả lại ai biết được hắn ta điên thật hay đang giả ngu, ngươi cách xa hắn ta một chút”.
“Ừm, ta sẽ nghe lời cô. Lần này ta sẽ đưa bà đi Tu La Môn với mình, cả đời này sẽ làm một người bình thường ở đó, không bao giờ bước chân vào thế gian này nửa bước nữa”.
“Ngươi không định uống một chén rượu mừng rồi đi à?”
“Rượu mừng thì ta không uống, nhưng ta sẽ ở nơi xa chúc phúc cho cô”.
Hai người nhìn nhau cười, cả hai đều nhìn thấy được sự chúc phúc trong mắt đối phương.
Cũng ngay lúc này, trong mắt Giang Húc vốn đang ngờ nghệch đột nhiên có sát ý thoáng qua.
Hắn ta trở tay, một con dao sắc lạnh đâm thẳng về phía tim Diệp Phong.
Cố Thanh Hy kinh ngạc.
Phù Quang cũng kinh ngạc.
Họ muốn ra tay, nhưng Giang Húc cách Diệp Phong quá gần, dù tốc độ của họ có nhanh đến đâu cũng không kịp.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Diệp bà bà đứng cạnh Diệp Phong dường như cảm nhận được sát khí, đột nhiên lao tới đẩy Diệp Phong ra.
“Phụt…”
Diệp Phong bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất, đập vào mắt là ánh mắt tàn nhẫn của Giang Húc, một con dao đâm thẳng vào ngực Diệp bà bà, máu bắn tung toé lên người hắn ta, nhuộm đỏ cả đôi mắt hắn ta.
Yên tĩnh…
Cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Ở trước mắt, Cố Thanh Hy đột nhiên rút bội kiếm của Phù Quang ra chém đứt cánh tay Giang Húc, máu lại tuôn ra, tiếng hét thảm thiết của Giang Húc vang vọng khắp núi rừng, ám vệ của Dạ Mặc Uyên cũng bị kinh động, vội vàng vây lại.
Diệp Phong như chưa hoàn hồn, trước mắt hắn ta chỉ có Diệp bà bà chảy máu ngã gục xuống đất.
Không…
Không được…
Diệp Phong run rẩy bò qua đỡ Diệp bà bà đang thoi thói ngồi dậy, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và hoảng loạn chưa từng có.
“Bà ơi… Bà ơi… Bà đừng làm Phong Nhi sợ. Cố cô nương, không phải y thuật của cô rất cao sao? Cô mau cứu bà của ta với”.
Cố Thanh Hy vốn định giết chết Giang Húc, vừa nghe Diệp Phong gọi mình thì lập tức kiểm tra vết thương cho Diệp bà bà trước.