Chương 472
Trạch Vương tái mặt, có chút không kìm nén thêm được.
Càng không kìm nén được nữa là Cố Thanh Hy lại bổ sung một câu: “Năm xưa từ hôn là ngươi, hôm nay cướp hôn cũng là ngươi. Sao hả? Lẽ nào lương tâm ngươi trỗi dậy, hối hận rồi? Hay là thích ta rồi?”
“Ta…”
“Ta thấy ngươi phải bằng hai cái đầu heo, bởi vì một cái đầu heo đã không đủ để hình dung sự ngu xuẩn của ngươi nữa rồi”.
Trạch Vương nổi giận.
Con người này, đầu hắn ta thật sự bị lừa đá rồi, lại đi lo nàng gả cho hoàng thúc là bị ép.
“Người quan tâm ta thái quá chỉ có hai kiểu người, một kiểu là yêu thầm ta, kiểu còn lại là ám toán ta. Ta thấy Trạch Vương giống như kiểu người thứ hai hơn. Vương gia, kẻ có tâm tư bất chính như vậy chẳng lẽ giữ lại để nấu lẩu sao?”
Cố Thanh Hy nói một cách nghiêm túc lý lẽ, hùng hồn mạnh mẽ, giống như nàng mới là người bị sỉ nhục vậy.
Dạ Mặc Uyên nhếch lên nụ cười, không biết có phải vì câu “gả cho Dạ Mặc Uyên là ta tự nguyện” mà tâm trạng hắn rất tốt hay không.
Hắn phất tay, lập tức có người kéo Trạch Vương ra ngoài.
“Ngang ngược, ta là Vương gia đương triều, các ngươi dám làm vậy với ta”.
“Ha, dám đến cướp hôn, không đánh ngươi nằm ra đó đã là không tệ rồi, còn dám ngông cuồng, đuổi ra ngoài”.
Trạch Vương bị vác ra ngoài, khách khứa cả sảnh đường đều nhìn thấy, mặt mũi mất sạch.
Mọi người thổn thức, bàn tán xôn xao.
Đây là Vương gia đầu tiên bị đuổi ra khỏi hôn lễ từ khi có sử đến nay, mai này định sẵn sẽ là đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của tất cả người dân ở đế đô.
Mặt mũi hắn ta cũng bị mất sạch một lần nữa.
Cố Thanh Hy hét lên: “Còn ngây ra đó làm gì, không phải còn thiếu một lần bái nữa sao? Mau lên đi”.
Khách khứa lại xôn xao.
Cố Thanh Hy quả nhiên sốt sắng muốn gả cho chiến thần, nàng sợ chiến thần bỏ nàng.
Người phụ nữ này cũng thật là không biết xấu hổ.
Nào có tân nương nào lúc bái đường đại hôn lại ra sức thúc giục bái đường.
Người chủ trì phản ứng lại, vội vàng hô lên: “Phu thê đối bái”.
“Hắt xì”.
Chưa kịp bái lượt thứ ba, Cố Thanh Hy đã hắt xì một cái, thổi bay chiếc khăn đỏ trùm trên đầu nàng.
Tĩnh lặng…
Mọi người lập tức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng nghe thấy.
Tân nương hắt xì còn thổi bay luôn khăn đỏ trùm đầu?
Khăn trùm đầu không phải nên để tân lang đích thân mở ra sao?
Chuyện này…
Khăn trùm đầu rơi rồi, còn bái đường gì nữa?
Dạ Mặc Uyên cũng không ngờ tân nương của hắn lại… dũng mãnh như vậy…