Chương 493
Cố Thanh Hy thấy không có hiệu quả gì bèn dứt khoát ôm bụng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thành một cục, đau đớn nói: “Ai da, bụng ta đau quá, đau chết mất, lúc nãy ma chủ còn cho ta uống một viên thuốc, không biết là thuốc gì”.
Cố Thanh Hy tinh mắt phát hiện, tay cầm sáo bạch ngọc của hắn chợt run lên, nhưng Dạ Mặc Uyên vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt chất chứa mưa rền gió dữ.
Cái định mệnh…
Tên kiêu căng chết tiệt này.
Bình thường mấy chiêu này đều hiệu quả, hôm nay lại hờ hững như thế.
Nàng muốn nhìn xem ai lạnh lùng hơn ai.
Cố Thanh Hy không ngừng lăn lộn dưới đất, ôm chặt bụng kêu rên: “Bụng của ta, hài tử của ta, đau chết mất, có khi nào hài tử đã mất rồi không, Dạ Mặc Uyên, ngươi mau tìm đại phu khám cho ta đi, đó cũng là hài tử của ngươi mà”.
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mặc Uyên lại có thêm chút tức giận.
Hắn không biết Cố Thanh Hy có cố tình giả vờ hay không.
Ngày đại hôn lại đào hôn, còn dây dưa không rõ ràng với vài nam tử khác, nàng để hắn ở đâu?
“Chủ tử, sắc mặt vương phi không được tốt, chắc không phải là…”
“Người đâu, lập tức mời đại phu, mau lên”.
Ở một nơi Dạ Mặc Uyên không thể nhìn thấy, Cố Thanh Hy nở nụ cười đắc thắng.
Nàng biết ngay Dạ Mặc Uyên miệng cứng lòng mềm mà.
Dạ Mặc Uyên vừa tức vừa vội.
Trong lòng hắn là một bụng lửa, hận không thể bóp nàng chết tươi, nhưng thấy nàng đau đớn nhăn nhó như thế lại thấy lo lắng, tức giận cũng chẳng thể làm gì được nàng, chỉ có thể kêu người đỡ nàng về.
Trong Dạ Vương phủ.
Thái y trong ngoài tổng cộng mười mấy người, từng người bắt mạch cho Cố Thanh Hy, nhưng bọn họ đều không biết mạch tượng của nàng có vấn đề gì, chỉ là Cố Thanh Hy cứ gào khóc thảm thiết, các thái y sợ đắc tội Dạ Mặc Uyên nên chỉ có thể nói dối là động thai khí, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Trong chỗ động phòng, Cố Thanh Hy nằm, Dạ Mặc Uyên ngồi, ngoài tiếng lách tách của nến hỉ đang cháy thì chẳng còn một chút tiếng động nào.
Chữ song hỉ đỏ rực, trong bầu không khí này lại có vẻ không thích hợp cho lắm.
Cố Thanh Hy chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng Dạ Mặc Uyên, đành phải chịu thua: “Đừng có trưng cái bản mặt đó ra được không? Đứa nhỏ cũng bị ngươi dọa sợ”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên cực kỳ lạnh lùng, khóe miệng là vẻ châm chọc.
Đứa nhỏ mới có hơn một tháng, còn chưa thành hình, sợ hãi cái gì.
“Tiểu Uyên Uyên, ngoan, cười lên một cái đi, ta đã trở về rồi cơ mà?”
Tay Dạ Mặc Uyên cầm sáo bạch ngọc chợt run lên, hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm và lạnh lẽo: “Tiểu Uyên Uyên…”
“Gọi như thế thân thiết hơn mà”.
“Thế nên cô mới gọi Tiêu Vũ Hiên là Tiểu Hiên Hiên hả?”