Chương 630
Ngoài ra, không còn con đường nào khác nữa.
Nơi mà Cố Thanh Hy chỉ là biển máu cuồn cuộn.
Nhiệt độ của biển máu độ khoảng mấy ngàn độ, hơn nữa còn vô cùng rộng lớn, so với Giang Hà không hề thua kém. Tính sơ thì có lẽ đây là biển máu lớn nhất núi Hồ Lô rồi.
Muốn vượt qua biển máu, đi đến bờ đối diện là chuyện còn khó hơn lên trời.
“Dạ vương phi, ngươi cảm thấy trò đùa này có vui không?”
“Má nó, ta nói dối, ngươi không tin, ta nói thật, ngươi cũng không tin. Trên bản đồ thực sự ghi rõ là phải vượt qua biển máu”.
Trời đất chứng giám, lúc này đây, nàng thật sự không lừa hắn ta.
Bản thân nàng cũng nghi ngờ có phải mình đã bị chuông Phá Hồn lừa rồi không.
Nàng nhìn ra được biển máu này ít nhất rộng vài trăm mét, nói đùa à, dù có Tuyết Tinh Hạch trong người thì cũng không cách nào chịu nổi biển máu khổng lồ như vậy, chớ nói chi là trực tiếp đi qua.
Mà dù có muốn bắc cầu trên biển máu thì trên đời này e là cũng không có cây cầu nào dài như vậy, dù có đi chăng nữa thì cũng sẽ bị nhiệt độ nơi đây trực tiếp hòa tan.
“Nếu ngươi không tin, ta vẽ ra toàn bộ bản đồ cho ngươi xem, trong đầu ta vẫn còn nhớ loáng thoáng đấy!”
Nói xong, Cố Thanh Hy bèn cầm lấy một nhánh cây khô héo, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất.
Nàng xóa hết dấu mũi tên, chỉ vẽ ra một phần nhỏ chứ không vẽ toàn bộ bản đồ tổng thể của núi Hồ Lô.
Ôn Thiếu Nghi chăm chú quan sát nàng vẽ bản đồ.
Có lẽ Cố Thanh Hy không biết, nhưng hắn ta có thể nhìn ra được, những nơi mà bọn họ đi qua không chỉ có kết giới mà còn có không ít trận pháp thượng cổ, bởi vì có bản đồ, bọn họ dựa vào đó nên mới an toàn qua được.
Bằng không e là sẽ tổn thất thảm trọng. Nhìn thấy ánh mắt bối rối và hoang mang của Cố Thanh Hy, Ôn Thiếu Nghi có thể xác định nàng không lừa hắn ta.
Sau nửa ngày quan sát bản đồ, Ôn Thiếu Nghi vẫn không hiểu vì sao trên bản đồ lại chỉ dẫn bọn họ đi xuyên qua biển máu cuồn cuộn.
Chẳng lẽ mấy ngàn năm trước, ở đây vốn không có biển máu?
“Đấy, ta không hề lừa ngươi. Lúc này, không phải ta không muốn đưa ngươi đi, mà ngay cả chính ta cũng không qua được. Nếu ngươi có thể dẫn ta vượt qua nơi này an toàn, ta sẽ nhớ ra phần bản đồ tiếp theo, sau đó lại dẫn ngươi đi”.
“Ngươi vẽ hết phần sau của bản đồ đi!”
“Nhiệt độ ở đây rất cao, làm đầu ta đau nhức vô cùng, giờ trong đầu ta trống rỗng, không còn nhớ gì nữa cả”.
“Ầm ầm…”
Ở một vị trí khác tại khu vực cổ chai bỗng vang lên từng hồi rung chuyển, kế đó, cả ngọn núi Hồ Lô Huyết cũng lắc lư theo.
“Rống…”
Không biết là loài dã thú nào đang gầm rú mà âm thanh vang vọng khắp cả ngọn núi.
“Á…”
“Phụt…”
Kế đó là tiếng kêu gào thảm thiết.
Cố Thanh Hy rùng mình.