CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 670

Nhưng nếu không đi, lỡ như Long Châu thật sự bị cướp đi thì muốn cướp về sẽ rất khó.

Bọn họ tìm kiếm nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu thế hệ như vậy mới tìm được tung tích của Long Châu, dù có thế nào cũng không nên từ bỏ.

Cố Thanh Hy dựa vào tảng đá, yên lặng nhìn bộ dạng bối rối của bọn họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười không thể phát hiện ra.

Long Châu có sức cám dỗ lớn như vậy, sao bọn họ có thể không mắc bẫy.

Giống như dự đoán của nàng, bọn họ cắn răng, nói ra một câu: “Đi, lên núi xem xem. Cô cũng đi theo bọn ta lên đó”.

Cố Thanh Hy giả vờ kinh ngạc: “Không phải các ngươi vừa mới đồng ý để ta an toàn rời đi sao? Lẽ nào các ngươi muốn nuốt lời?”

“Bản đồ cô đưa chỉ có một nửa, trừ khi giúp bọn ta tìm được nửa còn lại, hoặc là tìm được Long Châu, nếu không cô không được đi đâu hết”.

“Ông làm vậy không phải là nói lời không giữ lời hay sao?”

“Vậy cô muốn chôn thân ở nơi này?”

Người của Thiên Phần tộc đẩy nàng lên phía trước, Cố Thanh Hy chỉ đành không tình nguyện tiếp tục đi theo bọn họ đi đến lối vào núi Hồ Lô.

Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc bị thương quá nặng, dù nhanh hay chậm cũng có không ít người rớt lại phía sau, thậm chí có người bị thương ngã gục, không thể bò dậy nổi nữa.

Cuối cùng, bọn họ đến lối vào, muốn lên đỉnh núi phải đi qua Biển Máu.

Biển Máu quá lớn, nhiệt độ lại cao, người ở gần một chút đều bị thiêu đốt muốn ngất đi.

Biển Máu lớn thế này làm sao qua?

“Nhóc con, nói cho bọn ta biết, làm sao bọn họ qua được con sông này?”

“Ta cũng không biết, bản đồ phức tạp như vậy, các người còn không hiểu, sao ta có thể nhớ được”.

Hoàng thái thượng trưởng lão chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Có phải đi qua từ chỗ này không? Ta thấy chỗ này có một mật đạo, hình như có thể đi qua Biển Máu đến bờ bên kia”.

“Vậy thì còn ngây ra đó làm gì, đi thôi”.

Vị trí của mật đạo cực kỳ ẩn mật, rất khó tìm thấy.

Bọn họ tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy, nhưng vừa vào trong, bên trong đã lao ra một con nhện lớn hung thần ác sát, tấn công điên cuồng về phía bọn họ.

Bọn họ nhất thời không kịp đề phòng, nhiều đệ tử chết trong mật đạo.

Cuối cùng, vài vị trưởng lão của Thiên Phần tộc đã giải quyết nó.

Con nhện chỉ là món khai vị, phía sau vẫn còn con rết, con bò cạp, con ong độc khổng lồ cao to hơn con người.

Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc thuận lợi chạy ra khỏi mật đạo, nhưng người của bọn họ đã tổn thất hết hai phần ba, bọn họ lại bị thương thật sâu một lần nữa.

Sắc mặt tất cả mọi người đều vô cùng trầm trọng.

Cái giá này quá thê thảm.

“Bản đồ của cô là thật hay giả?”, Lan kỳ chủ nổi giận đùng đùng.

Cố Thanh Hy lùi về sau mấy bước, đứng ở phía sau Hoàng thái thượng trưởng lão, run run ấm ức nói: “Chuông Phá hồn không phải đã đưa cho ông rồi sao? Lẽ nào ông cho rằng chuông Phá hồn ta đưa ông là giả? Nơi này ta cũng chưa từng đi qua, sao biết có nhiều độc vật hung tàn như vậy, vừa rồi cái mạng nhỏ của ta cũng suýt chút nữa mất rồi. Hơn nữa, không phải chúng ta đã đi qua lối vào, dần đi vào đỉnh núi rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi