Tiêu Vũ Hiên cũng mỉm cười.
Nếu như có được danh ngạch thì có lẽ sau này cha sẽ không đánh chửi hắn ta nữa.
Không… người cần danh ngạch nhất nên là Cố Thanh Hy.
Nếu như nàng thua vậy thì… thì thứ nàng mất có thể chính là tính mạng.
Trong lòng Tiêu Vũ Hiên đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải cướp được hoa thay cho nàng.
Tiếng gõ trống truyền hoa bắt đầu, bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Sở lấy ra một đóa cầu hoa đỏ tươi, mỉm cười nho nhã nói: “Truyền theo thứ tự lần lượt, bất luận là ai cũng không được dừng cầu hoa lại, bằng không sẽ bị hủy bỏ tư cách”.
Nói xong, hắn ta tùy tay ném đi, Cố Sơ Vân tiếp được, gương mặt đẹp đến cực hạn đó toát lên một tia đáng ngờ.
Cùng lúc đó, hạ nhân cũng bắt đầu đánh trống, tiếng trống tùng tùng, mặc dù Cố Sơ Vân không nỡ nhưng vẫn phải truyền đi.
Add bookmark
Sắc mặt Cố Sơ Lan và Đương Đương công chúa không được tốt cho lắm.
Ván bài này bất luận nhìn ngang nhìn dọc thế nào thì Cố Thanh Hy cũng thua chắc.
Nhưng bây giờ lại thêm một danh ngạch nữa, hơn nữa danh ngạch này còn dựa vào vận khí, ngộ nhỡ Cố Thanh Hy vận khí tốt, cầu hoa được truyền đến chỗ nàng thì làm thế nào?
Không… ở đây có hơn 30 người, sao có thể trùng hợp để nàng cướp đi được.
Trong lòng mọi người đều dấy lên hy vọng, hy vọng lúc cầu hoa truyền đến chỗ họ thì tiếng trống dừng lại, nhưng tiếng trống tùng tùng tùng vẫn vang lên, căn bản không hề có dấu hiệu dừng lại.
Cầu hoa truyền qua Vu Huy và Liễu Nguyệt rồi tới tay Tiêu Vũ Hiên, nào ngờ Tiêu Vũ Hiên lại ôm chặt lấy cầu hoa không chịu truyền tiếp.
Mọi người nổi giận.
“Tiêu Vũ Hiên, không phải phu tử đã nói bất luận là ai cũng không được giữ cầu hoa lại, bằng không sẽ hủy bỏ tư cách sao? Ngươi ôm cầu hoa làm gì, còn không mau truyền tiếp đi”.
“Mặc kệ ta, liên quan gì đến ngươi”.
“Phu tử, Tiêu Vũ Hiên làm trái với quy định”, mọi người không kiềm chế được phẫn nộ, Tiêu Vũ Hiên cũng thật không biết xấu hổ, làm chậm trễ như vậy ngộ nhỡ cầu hoa truyền tới tay bọn họ mà tiếng trống vẫn chưa dừng lại thì làm thế nào?
Từ phu tử quát giận: “Tiêu Vũ Hiên, ta lệnh cho người tiếp tục truyền cầu hoa đi, ngươi đã bị hủy bỏ tư cách”.
Tiêu Vũ Hiên lo lắng nhìn người đánh trống, người này gõ cả nửa ngày rồi mà sao không hề có ý định dừng lại vậy?
Người tiếp theo chính là nha đầu xấu xí đó rồi.
“Tiêu Vũ Hiên, ta đang nói với ngươi đó, ngươi có nghe thấy không?”, Từ phu tử tức giận phùng mang trợn mắt.
Cố Thanh Hy không nghe lời ông ta cũng đành, giờ đến Tiêu Vũ Hiên cũng không nghe lời ông ta nói nữa ư?
Tiêu Vũ Hiên ôm chặt lấy cầu hoa, nhìn chằm chằm vào người đánh trống, trực tiếp bỏ ngoài tai tiếng quát giận dữ của Từ phu tử.