Diệp Phong?
Tại sao cái tên này lại quen thuộc đến vậy?
Nàng nhớ ra rồi.
Hình như là sĩ tử hàn môn vào vòng chung kết kia thì phải?
“Nếu khách quan không có việc gì khác, tiểu nhân xin được cáo lui”.
Mặc dù Diệp Phong đang làm công việc hạ đẳng, nói những lời thấp kém nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ngữ khí đúng mực, phong thái điềm đạm tao nhã.
Bất luận nhìn thế nào cũng đều không thể đặt hắn ta chung chỗ với một tiểu nhị khom lưng uốn gối.
“Ta cho ngươi đi rồi sao? Tiểu nhị ca, chúng ta hiện tại là khách quý của ngươi đấy”.
“Cô nương có gì phân phó?”, Diệp Phong khẽ nhíu mày.
“Ngồi xuống uống rượu với ta”.
Cố Thanh Hy chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú không chớp mắt, trong mắt hiện lên ý cười xấu xa.
Tiêu Vũ Hiên sững người một lúc.
Nha đầu này, không phải nhìn trúng Diệp Phong rồi đấy chứ?
Cô ấy có nhớ mình là một nữ nhân không!
Hơn nữa, còn là vị hôn thê của chiến thần Dạ Vương.
Còn chưa thành thân, đã cắm sừng Dạ Vương rồi, cô ấy không sợ Dạ Vương bóp chết sao.
“Xin thứ lỗi, ta không uống rượu”, nói xong hắn ta xoay người rời đi.
Cố Thanh Hy đột nhiên hét lên: “Ông chủ”.
“Vâng, tới ngay đây tới ngay đây, khách quan có gì phân phó?”
Cố Thanh Hy thẳng tay đập một ngàn lượng bạc cho ông chủ, chỉ vào Diệp Phong: “Ta muốn hắn cùng ta uống vài chén”.
Ông chủ ngơ ngác nhìn một ngàn lượng bạc trong tay, hai mắt sáng lên, thái độ nịnh nọt: “Tiểu thư yên tâm, chỉ cần tiểu thư phân phó, tiểu điếm nhất định sẽ đáp ứng tất thảy, Diệp Phong, còn không mau ngồi xuống uống với vị tiểu thư này vài chén”.
Thái độ của Diệp Phong rất đúng mực, ánh mắt bình tĩnh đến mức không nhìn ra được ý tứ của hắn ta.
“Ta chỉ phụ trách phục vụ đồ ăn và rượu, không có nhiệm vụ uống rượu”.
“Khốn kiếp, ngươi còn muốn làm tiếp công việc vô tích sự này không? Nếu hôm nay ngươi không cùng vị tiểu thư này uống vài chén thì sau này Vân Tuý Lâu cũng sẽ không cần ngươi nữa ”.
Ông chủ sốt sắng rồi.
Chỉ là ngồi uống vài chén rượu cũng có thể kiếm một ngàn lượng bạc, chuyện tốt như thế này tìm ở đâu ra?
Sắc mặt Diệp Phong lạnh như băng, nhưng bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt, biểu thị trong lòng hắn ta đang không bình tĩnh.
Thu Nhi giật giật ống tay áo của Cố Thanh Hy, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người là nữ nhân, làm gì có nữ nhân nào bảo nam nhân uống rượu cùng, nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài thì mặt mũi người biết cất vào đâu?”
“Mặt mũi của ta không phải lúc nào cũng ở trên mặt ta sao, hơn nữa nếu như không có chuyện này thì thanh danh của ta cũng đâu có tốt đẹp gì”.
“Tiểu thư…”