Chương 789
Sau khi nghe thấy tin tức này, cơn giận lúc trước biến mất sạch, hắn chỉ còn sự lo lắng, căng thẳng, nôn nóng, sợ hãi,
Cuối cùng cũng đi đến trước Noãn Các, lúc này Noãn Các đã là một đống đổ nát, các hạ nhân đang xách nước không ngừng dập lửa, còn có mấy hạ nhân trông vô cùng nhếch nhác, rõ ràng là vừa chạy ra từ trong đống đổ nát.
“Vương phi đâu”.
Giáng Tuyết báo cáo: “Chủ tử, Vương phi chỉ bị thương nhẹ thôi, bây giờ đã được đưa đến Lăng Nguyệt Các nghỉ ngơi, trước khi luyện đan, Vương phi đột nhiên ra lệnh cho tất cả hạ nhân rời khỏi Noãn Các, cho nên hạ nhân của Noãn Các tạm thời không có thương vong”.
Giáng Tuyết còn chưa nói hết câu, Dạ Mặc Uyên lại biến mất một lần nữa.
Giáng Tuyết cau mày.
Với thái độ căng thẳng của chủ tử bây giờ, chắc chắn chiến tranh lạnh giữa ngài ấy và Vương phi sẽ kết thúc trong thất bại.
Đi theo chủ tử nhiều năm như thế, hắn ta chưa thấy chủ tử phải chịu thiệt thòi.
Nhưng sau khi gặp Vương phi, chủ tử liên tục chịu thiệt thòi, mỗi lần đều thua thê thảm.
Ngay cả chuyện tình cảm giữa vợ chồng cũng vẫn thua.
Trong Lăng Nguyệt Các.
Cố Thanh Hy nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, người yếu ớt không còn chút sức lực, các thái y đang lần lượt bắt mạch cho nàng.
“Vương phi sao rồi?”, Dạ Mặc Uyên nhỏ giọng hỏi.
“Bẩm Vương gia, Vương phi nương nương mệt nhọc quá độ, tâm trạng đè nén, hơn nữa còn bị dư âm của vụ nổ lần này làm bị thương, nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không thể mệt nhọc quá độ, lo lắng ưu sầu nữa, nếu không rất có thể phải chịu ảnh hưởng lớn, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng”.
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Vi thần đã kê mấy đơn thuốc cho Vương phi, chỉ cần tịnh tâm nghỉ ngơi là sẽ không sao”.
Dạ Mặc Uyên thở phào nhẹ nhõm, hỏi lại: “Khi nãy ông nói là tâm trạng của Vương phi bị đè nén ư?”
“Đúng thế, Vương phi tâm trạng đè nén, chắc là có rất nhiều tâm sự, tâm bệnh cần chữa bằng tâm dược, Vương gia nên mau chóng chữa khỏi tâm bệnh cho Vương phi, nếu không lâu dài…”
“Vậy đứa bé trong bụng Vương phi thì sao?”
“Việc này… Mạch đập của Vương phi hơi hỗn loạn, vi thần còn phải quan sát thêm”.
Hỷ mạch này lúc có lúc không, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Vương phi có thai hay không.
“Được, ta biết rồi, lui xuống đi”.
“Vâng…”
Sau khi các thái y lui xuống, Dạ Mặc Uyên lẩm bẩm: “Là vì bản vương nên tâm trạng của nàng mới bị đè nén sao? Hay là bản vương đối xử quá tệ với nàng?”
Thanh Phong thầm thấy đau lòng.
Chủ tử tốt với Vương phi như thế, có đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy người tốt như chủ tử.