Chương 854
E rằng chủ tử nghĩ nhiều quá rồi.
Dù là vậy, Huyết Sát vẫn cẩn trọng trả lời: “Chủ tử, theo tình báo của thuộc hạ, Dạ Vương cho rằng Sở Vũ Thần là hắn, không ngừng phái người bắt Cố cô nương sửa nội dung. Có lẽ Cố cô nương giận rồi, thế nên… cố ý viết nội dung câu chuyện thành cắt đứt quan hệ với Sở Vũ Thần”.
Ma chủ bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy, bản tọa đã nói mà, tiểu tỷ tỷ sao nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với bản tọa được, còn ân đoạn nghĩa tuyệt, không đến hoàng tuyền không gặp lại”.
“Phải phải phải…”
“Tiểu tỷ tỷ nói với Thượng Quan Sở, Dương Sở Nhược đương nhiên thích Sở Vũ Thần, câu nói này chắc chắn là nói với bản tọa. Huyết Sát, ngươi nói có phải không?”
“Vâng…”
Chủ tử nói gì cũng đúng.
Hắn ta không thể lý giải cách nghĩ của chủ tử, cũng không lý giải nổi.
“Nhưng đoạn sau của chuyện này thật là đáng ghét, tất cả đều là vì tên thô lỗ Dạ Mặc Uyên vô văn hóa kia, một câu chuyện tốt như vậy mà bị hắn ta làm dở dang”.
“Vậy chúng ta có cần phái người thông báo cho Cố cô nương, sửa câu chuyện này thêm lần nữa không?”
“Ngươi ngốc à, Dạ Hoàng sai người sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch, kết quả sửa thành thế nào? Hiên Viên Cẩm Trạch chết hẳn. Còn Dạ Mặc Uyên, nếu không vì hắn, câu chuyện có phát triển đến mức này không? Lúc tiểu tỷ tỷ sáng tác cần có linh cảm, chúng ta phải quan tâm săn sóc, không được quấy rầy nàng”.
“Vâng…”
Vậy càng tốt, hắn ta bớt được việc.
“Ngươi nói tiếp sau tiểu tỷ tỷ sẽ vãn hồi câu chuyện như thế nào?”
“Vãn hồi… câu chuyện nào?”
“Còn có thể là chuyện nào, đương nhiên là nam nữ chính yêu thương lẫn nhau, giống như bản tọa và tiểu tỷ tỷ yêu thương lẫn nhau vậy”.
“Chuyện này… chắc không đâu. Bình thường, kết cục của câu chuyện không phải là nam nữ chính hạnh phúc ở bên nhau sao?”
Khuôn mặt yêu nghiệt của ma chủ nở nụ cười đắc ý: “Bản tọa đoán là dù gì tiểu cửu tử của bản tọa cũng thừa nhận bản tọa là tỷ phu của hắn, đãi ngộ này Dạ Mặc Uyên nghĩ cũng đừng nghĩ”.
Huyết Sát ngơ người.
Đến nay, hắn ta cũng không biết tiểu cửu tử đắc ý huênh hoang mà chủ tử nhắc tới là ai.
“Bản tọa thấy Dạ Hoàng và Dạ Mặc Uyên quá đáng ghét, đi, sai người đánh bọn họ một trận”.
“Chủ tử, Dạ Hoàng đánh khá dễ, nhưng Dạ Mặc Uyên…”
“Các ngươi không đánh nổi thì để bản tọa đích thân đi đánh”.
“Hả…”
Chủ tử đích thân ra tay?
Như vậy có chuyện bé xé to quá không?
“Bản tọa đã không ưa Dạ Mặc Uyên từ lâu, lần này lại làm ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách của bản tọa, nợ mới nợ cũ vừa khéo tính luôn một lần”.
“Vâng…”
Huyết Sát muốn nói không ưa từ lâu ở đâu ra?