“Lại chả thế”.
“Cố Sơ Lan cũng mặt dày quá chứ, thế sau khi Cố Thừa Tướng biết, ông ta có tức chết không?”
“Tức chứ, không tức làm sao được, nhưng mà nghe nói Cố Thừa Tướng hiểu rất rõ Cố Sơ Lan, chỉ thuận miệng mắng vài câu rồi cũng không chỉ trích gì quá nhiều.
Nhưng Cố Thừa Tướng nghiêm lệnh cho mọi người giữ bí mật, còn… Âm thầm giết chết đám thổ phỉ du côn kia”.
“Mọi người bị giết rồi, làm sao ngươi biết?”
“Khi đó không chỉ là năm sáu tên côn đồ, còn một kẻ nữa thong thả đến trễ, đúng lúc trông thấy cảnh tượng đó, còn có hạ nhân phủ Thừa Tướng lén tiết lộ, nói trong phòng Cố ngũ tiểu thư thường phát ra tiếng nam nữ mờ ám”.
“Cũng mặt dày mày dạn quá nhỉ, sao người như thế lại có thể đến học viện Hoàng Gia chúng ta đọc sách được vậy, ta với nàng học cùng nhau thôi cũng đã ngại bẩn rồi”.
“Ta cũng ngại bẩn”.
Cố Thanh Hy cho Liễu Nguyệt một ngón tay cái.
“Hai người cũng độc ác quá chứ nhỉ, người ta dù sao cũng là nữ hài tử, tổn hại thanh danh của nàng như thế, bảo nàng ta phải sống tiếp nửa đời sau thế nào đây”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy suýt chút nữa ngã quỵ.
“Lão đại, không phải ngươi bảo bọn ta tung tin ư”.
“Bộp…”
Cố Thanh Hy thưởng cho bọn họ một cái bộp đầu.
“Ta thuần khiết thánh thiện như thế, sao có thể bảo các ngươi làm mấy chuyện độc ác đó được?”
Thuần khiết thánh thiện?
Lương tâm của nàng có đau không?
Liễu Nguyệt dở khóc dở cười: “Rồi rồi rồi, lão đại lương thiện nhất, mấy chuyện độc ác đó đều không phải do lão đại làm, rõ ràng là Cố Sơ Lan tự làm tự chịu, lãnh báo ứng”.
Cố Thanh Hy cong môi cười, nghe những tiếng bàn tán đó, lo lắng trong lòng nàng cũng tan đi nhiều.
“Không chỉ thế, Cố Sơ Lan lại còn tươi cười đòi gả cho Trạch Vương, nghe nói trong phòng nàng ta treo đầy bức họa Trạch Vương, tính cả quần áo trên người nàng ta cũng là màu lam nhạt Trạch Vương thích nhất”.
“Các ngươi nói thế thì ta cũng nhớ ra, mỗi lần Cố Sơ Lan đi học đều nhìn chằm chằm Trạch Vương, ta khinh, cái thể loại như nàng ta mà dám mơ tưởng tới Trạch Vương, không biết nàng ta lấy đâu ra tự tin”.
“Suy đi tính lại, Cố tam tiểu thư trông xấu xí một chút, cũng hơi vô dụng, ít nhất cũng không đến nỗi vô sỉ như thế”.
Tiêu Vũ Hiên cũng đã đến, trông thấy Cố Thanh Hy trong đám người, hắn buồn bực nói: “Quái lại, sao hôm nay đi tới đâu cũng nghe thấy mấy lời đồn đãi về Cố ngũ tiểu thư thế nhỉ? Nha đầu xấu xa này, chắc không phải là ngươi làm chứ?”
“Trời đất chứng giám, ta hiền lành thánh thiện như thế, sao lại làm ra mấy chuyện này được”.
“Thánh thiện? Ta khinh, ta tin ngươi mới là lạ”.
Cố Thanh Hy giơ chân lên, trực tiếp đạp tới: “Nói năng kiểu gì thế”.
“Ta sai rồi được chưa, nhưng sao ngươi đến học viện sớm thế, không giống tác phong của ngươi lắm”.
Cố Thanh Hy bĩu môi.
Không đến học viện, chẳng lẽ ngồi nhìn gương mặt như tảng băng đó à?