Chương 961
Thế này là kết thành bạn rồi hả?
Không phải nói tính tình của Bạch Cẩm Băng tộc quái dị, rất khó giao tiếp, hơn nữa còn không nể mặt bất kỳ ai hay sao?
Giờ xem ra, nàng ta cũng là người dễ nói chuyện, căn bản không giống như lời đồn.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ…”
“Được rồi, muốn trách chỉ có thể trách muội không cẩn thận, không trách người khác được”.
Hoa Khởi La vừa cuống vừa tức vừa sợ, chỉ có thể giậm chân.
Nạp Lan Lăng Nhược lập tức nói lời giảng hòa: “Nếu chuyện này đã là hiểu lầm, không bằng bỏ qua đi. Lăng Nhược đi chuẩn bị chút rượu nhạt để bồi tội thay vị hôn thê của mình!”
“Vị hôn thê?”
Khóe môi Bạch Cẩm cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhưng biểu cảm lại mang vẻ bất ngờ.
Cố Thanh Hy chẳng phải là chính phi của Dạ Mặc Uyên à?
Sao lại thành vị hôn thê của thiếu cốc chủ Đan Hồi cốc rồi?
Cố Thanh Hy nắm lấy sau gáy của Nạp Lan Lăng Nhược, bĩu môi nói: “Ngày mai là đại hội thưởng đan rồi, còn uống rượu cái gì, trở về nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần”.
“Hầy…”
Nạp Lan Lăng Nhược cười lúng túng.
Cố Thanh Hy đúng là không nể mặt hắn ta, dám túm gáy hắn ta trước mặt nhiều người như vậy, về sau thiếu cốc chủ hắn ta biết để mặt mũi ở đâu?
Huống hồ người của Băng tộc vẫn đang nhìn đấy.
Đệ tử Đan Hồi cốc đều há hốc miệng.
Đây chính là phu nhân của thiếu cốc chủ sao?
Cũng quá… hung dữ!
Nào có nữ nhân nào kéo cổ áo nam nhân lôi đi chứ?
Quan trọng nhất chính là nàng còn để lại một câu khiến người ta tức chết không đền mạng.
“Tiểu Khởi La, con gái tức giận sẽ có nếp nhăn, ngươi mà còn nhíu mày nữa, cẩn thận không gả ra ngoài được đó!”
“Cố Thanh Hy, ngươi… ngươi thật quá đáng…”
Người của Đan Hồi cốc xin lỗi người của Băng tộc, rồi mới rối rít rời đi.
Trong phòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Hoa Khởi La tràn đầy tức giận, cặp mày lá liễu kia nhíu chặt hồi lâu.
Khóe mắt nàng ta rưng rưng lệ, mở miệng nói với Bạch Cẩm đang cầm chén thưởng trà, lẳng lặng suy tư bên kia: “Bạch tỷ tỷ, đèn bảy màu vỡ rồi, tỷ không đau lòng sao, đèn vỡ, sau này chúng ta tìm thánh nữ thế nào, hu hu…”
Bạch Cẩm buông chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Đau lòng cái gì, muội nhìn mặt đất đi”.
Hoa Khởi La nhìn xuống mặt đất theo tầm mắt của đối phương thì thấy mặc dù đèn vỡ nhưng bấc đèn vẫn đang tỏa ra ánh sáng bảy màu.