CUỒNG SI EM


Ba tháng trôi qua, bé con trong bụng Đình Hạ đã lớn lên không ít.

Dẫu vậy thì ngày ngày cô vẫn mặc áo rộng đến quán lẩu làm việc, tuy rất mệt mỏi nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Đình Hạ đã định làm hết tháng này sẽ xin nghỉ, sau đó cô sẽ tìm một công việc nhẹ nhàng hơn, cũng là muốn cho đứa trẻ được an toàn.
“Mau mang bát đũa ra bàn số ba đi.

Đã làm ở đây mấy tháng rồi, sao còn lề mề chậm chạp như vậy?”
Bà chủ lại cất chất giọng chua ngoa để hối thúc mọi người.

Đình Hạ cũng đã thích nghi với điều này, nên vừa bị nhắc nhở đã nhanh chân đi làm việc.
“Đến ngay, đến ngay đây!”
Hầu như buổi tối nào quán lẩu cũng tấp nập khách ra vào, đa số đều là gia đình hay những cặp tình nhân đi ăn cùng nhau.

Không khí ấm cúng cùng với tiếng cười rạng rỡ, lắm lúc lại khiến Đình Hạ chạnh lòng.
Cô vào trong bếp lấy thêm nước lẩu, đúng lúc Triệu Tiết San gọi đến, Đình Hạ ra ngoài cửa sau nghe điện thoại.
“Đình Hạ, cậu có khỏe không? Dạo này bận quá nên mới không gọi về cho cậu, đừng trách tớ.”
Cô bật cười, đúng là kể từ khi cô ly hôn với Mạc Tử Quân thì chưa liên lạc với Tiết San lần nào.
“Không sao! Gần đây tớ cũng hơi bận.”
Tiết San sắp kết thúc chuyến tác nghiệp hơn sáu tháng ở Úc, cô ấy gọi cho Đình Hạ để thông báo rằng ngày mai sẽ bay về nước.

Nếu lịch trình không có gì thay đổi, thì bọn họ sắp được gặp nhau rồi.

“Tốt quá rồi! Còn nhớ lúc trước hứa sẽ dẫn tớ đi ăn chứ, lần này phải ăn cạn túi tiền của cậu mới được.” Đình Hạ nói đùa một câu.
Tiết San cười sảng khoái, nói chuyện được một lúc thì lân la hỏi thăm cuộc sống hôn nhân của Đình Hạ.

Nhắc đến Mạc Tử Quân, giọng nói của cô bỗng chùng xuống:
“Vẫn như vậy.

Cậu biết đấy, anh ấy không yêu tớ.”
Tiết San khẽ thở dài, cô ấy hiểu hoàn cảnh của Đình Hạ, cũng biết rõ lí do mà cô gái này gả cho Mạc Tử Quân.

Tiết San thương bạn của mình, lại trót rung động trước người đàn ông bạc bẽo kia nên mới phải chịu nhiều đau khổ.
“Đình Hạ, tớ khuyên thật này, nếu cậu cảm thấy khó khăn quá thì ly hôn với hắn đi.”
“Thật ra tớ và Mạc Tử Quân đã ly hôn được ba tháng rồi.” Cô nhàn nhạt nói.

Bạn có biết trang truyện == TгùмT ruyện.

VЛ ==
Việc Đình Hạ kết hôn với hắn để lấy tiền chạy chữa bệnh cho mẹ, cô đã thú nhận với Tiết San từ trước.

Còn chuyện giữa hai người có một bản hợp đồng hôn nhân kéo dài ba năm, cô ấy vẫn chưa được biết.
Tiết San cứ ngỡ bạn của mình đã nghĩ thông suốt, không còn vấn vương người đàn ông kia nữa nên đã lên tiếng chúc mừng.

Đình Hạ chỉ biết gượng cười, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.
Không thấy Đình Hạ ở trong bếp, bà chủ đã gọi lớn tên cô để tìm.

Cô vội tắt máy, luýnh quýnh đẩy cửa đi vào.
“Thật xin lỗi, tôi mới ra ngoài nghe điện thoại.”
Bà ta không chút cảm thông, còn mắng xối xả vào mặt Đình Hạ.

Cô cúi đầu cam chịu, rồi vội vã bưng nước lẩu ra ngoài cho khách.
“Ăn một bữa thôi cũng phải đợi lâu như vậy.

Quán xá phục vụ kiểu gì thế?”
Tiếng càm ràm từ vài vị khách khó tính, Đình Hạ đành phải luôn miệng xin lỗi bọn họ.
Cô rót thêm nước lẩu vào nồi cho khách, nhưng lại không cẩn thận làm đổ một ít ra bên ngoài.

Người kia tức giận đùng đùng, thẳng tay hất hẳn nồi lẩu đang sôi sùng sục xuống đất.
“Á…”

Đình Hạ có tránh thế nào cũng không kịp.

Cô theo bản năng đưa tay che chắn lấy bụng, cuối cùng vẫn bị nước sôi làm cho bỏng.
Bàn tay thô ráp sưng rộp lên, đau đến mức khiến Đình Hạ nhăn nhó mặt mày.

Người kia không chịu xin lỗi, còn gọi chủ quán ra mắng mỏ về thái độ phục vụ của cô.
“Thật sự xin lỗi quý khách!” Đình Hạ cúi đầu, nhận hết phần lỗi về mình.
Những người làm chung thấy vị khách kia quá đáng, bèn đứng ra bênh vực cô.

Một người kéo cô vào trong, tìm nhanh lọ thuốc bôi bỏng.
“Đình Hạ, em không sao chứ?”
Cô khẽ lắc đầu, dù đang đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Chuyện bên ngoài đã giải quyết ổn thỏa, quán vẫn bán buôn như thường.

Tối hôm đó, lúc dọn bàn để tính tiền lương, bà chủ đã trừ đi một nửa số tiền làm thêm của Đình Hạ.
“Lương đã bèo bọt, bà còn lấy bớt thì làm sao tôi sống nổi?” Cô không nhịn nổi nữa mà lên tiếng than thở.
Bà ta nhìn Đình Hạ đầy khinh khỉnh, hai tay khoanh trước ngực rồi nói:
“Không muốn nhận thì thôi! Nếu thích thì kiếm nơi khác mà làm, chỗ này không chứa.”
Đình Hạ ấm ức cất số tiền nhận được vào trong túi xách, ngay lúc đó xin bà chủ nghỉ làm hẳn.

Bà ta cũng chẳng thèm giữ một cô gái yếu đuối lại, trước khi cô đi khỏi còn không quen dè bỉu thêm vài câu.
Cô mang tâm trạng buồn bực, lê từng bước chân ra bến xe buýt.

Tầm này sẽ có chuyến xe cuối cùng trong ngày, nếu bỏ lỡ thì đồng nghĩa với việc Đình Hạ phải đi bộ về nhà.
Dáng người nhỏ bé đứng trên vỉa hè, mắt nhìn xa xăm về phía trước, thả hồn theo làn xe cộ tấp nập.

Giữa thành phố rộng lớn, cô lại đơn độc đến lạ, một mình một ngã, không người thương…

Trời đang bước vào những ngày đầu Đông, buổi tối gió trời thổi mạnh, Đình Hạ ôm chặt chiếc áo bông dày, đảm bảo cho bé con trong bụng luôn được giữ ấm.

Cô thở phào một hơi vào không khí, lại nghĩ ngợi xem ngày mai nên làm gì để kiếm thêm tiền.
Ở bên kia đường đang có người bán xiên que, bắp nướng, cái bụng của Đình Hạ liền kêu réo không ngừng.

Cô nhìn vào đồng hồ trên tay, dù sao vẫn còn năm phút nữa xe buýt mới đến trạm, bèn rảo bước sang bên đường, mua chút đồ ăn vặt.
Đình Hạ cầm trái bắp thơm lừng, đứng đợi đèn xanh để sang đường.

Ở phía xa, một chiếc xe mô tô đang rồ ga lao tới, cô theo bản năng nhìn về hướng đó, đôi mắt mở to hoảng hốt.
“Mạc Tử Quân?”
Hắn bước đi loạng choạng trên con đường lớn, mặc kệ đèn đỏ vẫn không chịu dừng lại.

Giây phút chiếc xe mô tô sắp đến gần, Đình Hạ không kịp suy nghĩ nhiều mà lao thẳng ra đường, đẩy người đàn ông kia ngã uỳnh ra đất.
Rầm!
Âm thanh như xé toạc bầu trời, Đình Hạ bị hất văng ra xa, lăn lộn mấy vòng trên mặt đường nhựa.

Dưới bụng truyền đến cơn đau dữ dội, hai chân nhớp nháp đầy máu tươi.
Đau đớn và nghiệt ngã.

Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ kịp nhìn về phía người đàn ông kia, hai hàng nước mắt chảy dài….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi