CUỒNG SỦNG CÔ VỢ TOÀN NĂNG

Như cũ, cô vẫn nở nụ cười dịu dàng chào hỏi: "Xin chào, tôi tên Bạch Tuyết Ninh, rất vui được gặp cô."

"Mộc Thanh" Đối phương chỉ đáp lại một tiếng.

"..."

Mộc Tâm thấy con gái mình lạnh nhạt như vậy liền gượng cười để thay đổi bầu không khí đang gần như rơi vào bế tắc: "Cái con bé này, Ninh Ninh cháu đừng để bụng. Con bé này thường ngày tính cách của nó vẫn lạnh băng như vậy."

"Dì Mộc, cháu không sao. Cháu thấy chị ấy rất cá tính."

"Thôi, nào nào, chúng ta vào ăn cơm nhanh thôi." Sau đó Mộc Tâm dắt Bạch Tuyết Ninh ngồi vào bàn ăn

"Ninh Ninh, đồ ăn có hợp khẩu vị của cháu không? Mộc Tâm vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát Bạch Tuyết Ninh, chẳng mấy chốc thức ăn trong bát đã đầy ú ụ.

"Ngon lắm ạ! Dì Mộc, cháu không ăn được nhiều như vậy!" Bạch Tuyết Ninh nhìn thức ăn trong bát mà bất lực, cô quay lại thấy Mộc Thanh ngồi đối diện vẫn ăn uống bình tĩnh, thấy vậy cô hơi nhấc mày.

"Con bé này, người cháu gầy như vậy rồi! Phải ăn thêm vào cho mau lớn."

Bạch Tuyết Ninh không nói lên lời đành cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, Bạch Tuyết Ninh ra phòng khách đang định nói chuyện thì Mộc Tâm bảo Mộc Thanh dắt lên phòng cô chơi.

Bà tủm tỉm nghĩ: Không phải bạn bè sẽ vào phòng nhau ngồi tâm sự sao. Con gái bà ngày nào cũng có khuôn mặt như bị liệt, lúc nào cũng lạnh băng như nhà có đám tang vậy. Ninh Ninh tính cách hiền lành lại dịu dàng như thiên sứ có lẽ sẽ cảm hoá được nó chăng?

Khi lên đến phòng, cô quan sát xung quanh, căn phòng này trang trí bình thường, màu sắc...cũng bình thường luôn, không khí trong phòng y như chủ nhân của nó vậy!

Cô quan sát thì chợt thấy có đồ vật xuất hiện trên bàn làm việc, vừa định quay lại thì Mộc Thanh nãy giờ cũng chú ý cử động của cô liền lại gần cầm nó cho vào ngăn kéo: "Đừng hiểu lầm, nó chỉ là cái bật lửa hình dáng giống một khẩu súng. Hôm trước thấy thú vị nên mua về."

"Không ngờ Mộc tỷ cũng thích mấy loại đồ chơi như vậy!" Bạch Tuyết Ninh mỉm cười đáp lại, xua tay như không để ý, nhưng trong lòng cô biết... đó là súng thật! Haha, con gái dì Mộc cũng thật thú vị nha\~



Thấy Bạch Tuyết Ninh thực sự không để ý, Mộc Thanh cũng không hỏi nhiều mà quay đi rót một cốc nước đưa cho cô rồi xoay người đối diện

"Mẹ tôi nhiều khi nói thẳng thắn, mong cô Bạch không để ý."

"Chị nghĩ nhiều rồi, tôi rất thích tính cách của dì Mộc."

"Cô Bạch là người Thủ đô sao?"

"Vâng, trước kia em xem nhiều tác phầm của dì Mộc nên rất ngưỡng mộ dì, sau khi nghe thấy dì Mộc mở phòng triển lãm nên liền đến đây tham dự. Tiện thể đến đây nghỉ ngơi vài hôm." Giọng cô vẫn nhẹ nhàng như cũ

Mộc Thanh gật đầu: "Thì ra là vậy. Vậy người nhà của cô Bạch cũng ở Thủ đô rồi?"

Bạch Tuyết Ninh nhấc mí mắt: " Ba mẹ tôi đã mất trong vụ tai nạn năm ngoái rồi, tôi cũng không còn thân nhân nào nữa." Nói xong cô cúi đầu xuống giống như nỗi buồn lại dâng cao khi vừa nhắc đến, đôi mắt long lanh hơi ướt

"Xin lỗi, tôi đã nhắc lại chuyện buồn của cô, tôi không cố ý." Mộc Thanh chưa an ủi ai bao giờ nên không biết phải làm sao

"Không sao đâu." Bạch Tuyết Ninh lắc đầu, cô ngẩng mặt lên vẻ mặt kiên cường thấy người ta nhìn không khỏi xót xa và đồng cảm.

___________

Sau khi bước xuống lầu, Bạch Tuyết Ninh nhìn thấy dì Mộc vẫn đang ngồi phòng khách thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn. Cô mỉm cười lại gần: "Dì Mộc, tối nay làm phiền dì rồi. Cũng muộn rồi cháu xin phép về trước."

"Sao lại phiền chứ, muộn thế này rồi để dì bảo người đưa cháu về." Mộc Tâm xua tay

"Không cần đâu ạ! Cháu ra ngoài kia bắt xe là được rồi. Tạm biệt dì!"

Nói rồi cô xoay người đi rời khỏi đó, bóng dảng mảnh mai, dịu dàng bị bóng tối dần bao phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi