CUỒNG TẾ VÔ SONG



Ông cụ bày trận ở trong phòng Lâm Diệu Đông, không cho ông đặt chân vào con đường thương nghiệp quốc doanh!

Nhưng Lâm Nhật Thăng lại kết nối với thương nghiệp quốc doanh, đều liên quan đến cả hai?

Anh như suy tư gì đó, sao đó trở lại trong group hỏi một câu.



Trương Thiên: @All, các ngươi quen thuộc với ông cụ Lâm Chấn nhà tôi không?

Bành Hoa: Tôi không tiếp xúc nhiều lắm với ông cụ Lâm, nói chung là chênh lệch tuổi tác quá.



Tưởng Minh Đức: Nếu dựa theo vai vế thì ông cụ Lâm nhà của anh cũng là trưởng bối của chúng tôi, tôi cùng ông ấy từng có tiếp xúc liên hệ, nhưng cũng chỉ là chuyện làm ăn mà thôi, không dính đến vấn đề riêng tư.



Tô Phong: Thật ra tôi từng tiếp xúc với cụ Lâm rồi, trước kia cụ ấy và bố của tôi cũng xem như từng có quan hệ cá nhân.



Tô Phong: Nhưng sau khi cụ nhà tôi đi rồi, cũng không lui tới gì nữa!

Tưởng Minh Đức: @Trương Thiên, người anh em Tiểu Thiên, cậu muốn hỏi chuyện này làm gì?

Tô Phong: +1

Bành Hoa: +2

Nói gì thì nói, Lâm Nhật Thăng thì bọn họ tiếp xúc nhiều một chút, nhưng ông cụ Lâm Chấn cũng xem như thế hệ trước, hiểu biết của họ về ông ta rất ít.



Trương Thiên: (Mỉm cười) Tin tức miếng đất kia hẳn đã sớm biết rồi, nhưng có quan hệ với ở trên không phải tôi, hẳn là Lâm Nhật Thăng của nhà họ Lâm mới đúng!

Trương Thiên: Mảnh đất này là tôi đoạt được từ Lâm Nhật Thăng, các ông đã quên rồi sao?

Mọi chuyện xảy ra trong ngày đấu giá, lại hiện ra trong đầu bọn họ lần nữa.



Lần đó, Trương Thiên trực tiếp đối đầu thắng nhà họ Lâm.



Bành Hoa: Thì ra là thế.




Tưởng Minh Đức: Cậu hoài nghi là ông cụ Lâm quen biết người ở trên? Cho nên cậu muốn biết đó là ai?

Tô Phong: Hiện tại nhà họ Lâm là do Lâm Nhật Thăng quản lý, không phải hỏi anh ta là được rồi sao?

Trương Thiên: Tôi đã hoàn toàn trở mặt với Lâm Nhật Thăng, các ông không biết sao?

Trương Thiên: Tôi hoài nghi ông cụ nhà tôi bị bức hại mà chết, tôi muốn báo thù này!

Bành Hoa: Cho nên cậu hoài nghi là người ở trên bức hại?

Tưởng Minh Đức: (Kinh hãi! ) Nếu nói như vậy, tôi phát hiện một việc rất không ổn!

Tô Phong: Cậu đang muốn đối nghịch với người ở trên sao!

Tô Phong: Cho nên cậu giật lấy thứ của nhà họ Lâm, là vì tìm ra người phía trên là ai?

Tưởng Minh Đức: Từ phương diện thu hoạch tin tức mà nói, tới tận bây giờ tôi mới biết được trấn nhỏ kia được quy hoạch, mà bọn họ đã sớm biết.

.

.

Vậy thực lực của người nọ so với chúng ta.

.

.

.

.

.



Tô Phong: Anh Thiên của chúng ta còn muốn đối nghịch với người nọ!

Bành Hoa: Tôi đột nhiên cảm thấy cái group này có chút nguy hiểm, không biết bây giờ rời khỏi có thể phân rõ quan hệ với anh Thiên hay không?

Tô Phong: anh Thiên, thật ra cháu gái của tôi cũng không rất thích hợp với cậu? Nếu không thì quan hệ giữa chúng tôi coi như cắt đứt từ đây đi.



Tưởng Minh Đức: anh Thiên, tôi đã tìm được một nơi càng tốt cho công ty của cậu rồi, không thì không cần nhập trú vào tầng hai mươi của tập đoàn Hoằng Nhất được không?

Trương Thiên: (Khinh bỉ) (Khinh bỉ) (Khinh bỉ)

Trương Thiên: Tôi đã nhìn ra rồi, còn nói gì mà tình cảm còn quý hơn vàng! Cái gì mà sông cạn đá mòn!

Trương Thiên: Nghe một cái là lập tức chạy nạn?

Bành Hoa: Ha ha ha ha!!!

Tô Phong: Ha ha ha ha!!!

Tưởng Minh Đức: Ha ha ha ha!!!

Bọn họ sao có thể cắt đứt với Trương Thiên kia chứ?

Đối với Tưởng Minh Đức mà nói, Trương Thiên đã cứu Tưởng Nghiên, đã cứu mình, nếu không họ đã sớm gặp nhau dưới suối vàng, là đại ân!

Đối với Tô Phong mà nói, Trương Thiên lấy mạng ra mà cứu giúp mẹ Tô, còn hứa hẹn giải cứu Tô Vân Nguyệt khỏi biển lửa, là đại nghĩa!

Đối với Bành Hoa mà nói, Lưu thị muốn giết Trương Thiên, anh cũng niệm tình nghĩa của hai người mà buông tha ch em gái, cháu ngoại trai của mình, là đại ái!

Trong lòng bọn họ, Trương Thiên là anh em thật sự.



Trương Thiên biết, vui đùa là vui đùa, con đường phía trước thật sự có khả năng sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, không thể cưỡng cầu.



Trương Thiên: Phải đắc tội với ai thì không biết trước được! Nhưng nhất định không đơn giản, các ông muốn rời khỏi, tôi cũng có thể thông cảm.



Tưởng Minh Đức: Nói giỡn thôi, nói thế nào thì chúng tôi cũng là đại ca của thành phố Nam Châu mà!

Tưởng Minh Đức: Tưởng Minh Đức tôi, mưa gió cùng đường thấy chết không sờn!

Bành Hoa: Mưa gió cùng đường thấy chết không sờn! @Trương Thiên

Tô Phong: Mưa gió cùng đường thấy chết không sờn! @Trương Thiên

Trương Thiên: Đã biết!

Trương Thiên: Tin anh Thiên, được bất tử.

Sẽ không có việc gì!


Bành Hoa: anh Thiên uy vũ!

Tô Phong: +1

Tưởng Minh Đức: +100

“.

.

.

.

.

.



Muốn khai phá làm sân bay?

Tặng không cho tôi một khối bảo địa, không có động tĩnh gì?

Trương Thiên nhếch miệng cười nhạt, buông di động xuống.



Anh quay đầu hỏi Lâm Tiểu Nhã:

“Đưa em về trường học?”

Lâm Tiểu Nhã bĩu môi đáp lại: “Không cần, đi chỗ chị của em đấy! Mấy ngày nay không có tiết học, đúng lúc đến chỗ chị em chơi!”

Cái gì?

Muốn đi chỗ của anh?

Còn muốn ở vài ngày?

“Em thật sự muốn đến chỗ anh sao? Chỗ anh có cái gì vui đâu chứ?” Trương Thiên kinh ngạc hỏi lại, sau đó oán trách mà quát: “Anh không chấp nhận!”

Vừa rồi đánh nhau cũng chưa thấy Trương Thiên lúc kinh lúc rống như vậy, bây giờ sao lại hoảng loạn biến sắc như thế này?

Lâm Tiểu Nhã ghét bỏ nói: “Làm gì vậy?”

“Tôi tìm tôi tỷ không nhiều bình thường sao, này có cái gì hảo kinh ngạc?”

Trương Thiên cầu xin nói: “Ngươi có thể hôm nào ước ngươi tỷ sao?”

Càng nói đôi mày của Lâm Tiểu Nhã càng cau chặt lại, hoài nghi Trương Thiên có âm mưu gì, cô càng muốn đi.



Lâm Tiểu Nhã hô to: “Em phải đi, em phải đi, em phải đi!”

“Đêm nay em còn muốn cùng ngủ với chị của em nữa.



Không!

Trương đại quan nhân lộ ra dáng vẻ thảm hại muốn bật khóc.



Có thể cho anh rể một chút thời gian hay không?

Vốn dĩ hôm nay anh còn tính mua mấy cái kẹo bong bóng, đưa chuỗi tay mà dỗ vợ một chút, sau đó buổi tối làm chút chuyện vui sướng!

Lâm Tiểu Nhã đến ngay vào lúc này, vậy không phải toàn bộ kế hoạch đã công cốc rồi hay sao?

Hơn nữa qua hai ngày nữa, anh còn phải đi Khánh Giang.

.

.



A!

Hai mắt Trương Thiên thất thần, tuyệt vọng mà lái xe, thống khổ không nói một lời.



Cùng ngày hôm đó, anh nằm thẳng ngay đơ, vượt qua đêm dài tuyệt vọng mà gian nan!

.

.

.




Ngày hôm sau, anh thức dậy với cái đầu rối tung, hai mắt đen thui như gấu trúc.



Đối với Lâm Tiểu Nhã, anh luôn ôm thái độ hận thù, cũng không nói đùa nữa.



Trương Thiên oán hận mà ầm nói trong lòng: “Về sau nếu em đi lấy chồng, ngày nào anh cũng lắc lư trước cửa nhà em, xem em thống khổ đến mức nào, tuyệt vọng đến mức nào.



Lâm Tử Thanh cái hiểu cái không, nhưng cũng không quan tâm!

Sau khi rửa mặt qua đi, mọi người ăn cơm sáng, mọi chuyện đều trở về bình thường.



Trương Thiên không mừng không vui mà nói với Lâm Tử Thanh: “Giám đốc Lâm, miếng đất mà chúng tôi đấu giá thành công kia, nghe tin tức nội bộ thì nó đang chuẩn bị được quy hoạch xây dựng sân bay thành phố Nam Châu đó!”

Sắc mặt lạnh như băng của Lâm Tử Thanh cũng nhăn lại, phản ứng kịch liệt, cô kinh ngạc hỏi:

“Anh nói cái gì? Muốn xây sân bay?”

“Muốn quy hoạch?”

Trương Thiên nhún nhún vai, uống cháo, lạnh nhạt mà nói: “Đúng vậy, chúng tôi sắp phát tài rồi!”

Sau khi Lâm Tử Thanh lấy được mảnh đất này, ngày nào cô cũng suy nghĩ mình nên quy hoạch thế nào mới có thể gia tăng giá trị lên.



Nếu phía trên muốn khai phá, vậy thì cho dù đặt ở nơi đó thì cũng sẽ tăng giá lên.



“Thật sự?” Lâm Tử Thanh còn nửa tin nửa ngờ.



Tưởng Minh Đức cũng đã xác nhận tin tức này, hẳn sẽ không sai.



Trương Thiên gật đầu xác nhận, nói tiếp: “Phỏng chừng rất nhanh sẽ công bố tin tức này, em lưu ý thêm một chút.



“Đến lúc đó giám đốc Lâm thành phú bà, cũng không thể quên công lao của anh đấy.



Lâm Tử Thanh không để ý tới Trương Thiên, cô lâm vào suy nghĩ, nếu thật sự là vậy, thế thì bước phát triển của công ty lại phải bàn bạc kỹ hơn!

Keng keng keng!

Di động của Trương Thiên vang lên, là một dãy số xa lạ.



“Alô, ai vậy?” Trương Thiên tiếp lên hỏi.



Đầu bên kia điện thoại đáp lại: “Trương Thiên? Tôi là Lâm Nhật Thăng!”

Nghe tiếng, Trương Thiên lập tức thu hồi sắc mặt vui đùa, trở nên cực kỳ nghiêm túc.






.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi