CUỒNG TẾ VÔ SONG



"Ha ha ha!" Trương Thiên ngẩng lên trời bật cười một chút, sau đó kề sát vào Tô Vân Nguyệt.



Anh đưa tay lên khoát qua eo nhỏ của Tô Vân Nguyệt, tay kia bưng khuôn mặt của cô ấy lên.

Hai con mắt lại đánh gãy nét cười trên mặt Tô Vân Nguyệt kia, khiêu khích nói với Lăng Tiêu Vũ:

"Cậu ấm Lăng, cùng giường cùng ngủ, anh cảm thấy là có nghĩa thế nào?"

"Nếu anh cho là chúng tôi trên giường đấu địa chủ, thì phải là đấu địa chủ kịch liệt!"

Loại chuyện này còn có thể hỏi tiếp sao?

Buổi tối cũng đã ngủ bên giường rồi, anh còn quan tâm là có nghĩa gì nữa? anh còn quan tâm là bọn họ đã làm gì?

Ý anh khi hỏi như vậy là, chỉ cần không phải làm chuyện xấu, anh vẫn có thể để Tô Vân Nguyệt cùng giường cùng ngủ với người đàn ông khác à? Anh vẫn có thể tha thứ?

Cậu ấm Lăng, anh cũng rộng lượng thật đấy!

Nhìn thấy thái độ nghiền ngẫm của Trương Thiên, Lăng Tiêu Vũ thật sự nhịn không được.



Còn cùng giường cùng ngủ?

Nội tâm Lăng Tiêu Vũ không dám nhận, anh ta trừng lớn mắt, hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên, lớn tiếng quát to: "Ý của mày là đã ngủ với Tô Vân Nguyệt?"

Sao vẫn chưa chịu từ bỏ ý định vậy?

Đã không muốn làm rõ rồi, anh cứ phải khăng khăng muốn nói toẹt ra như thế.



Trương Thiên lắc lắc đầu, thật sự là bất đắc dĩ, chỉ là do anh bức tôi đấy.



Anh nhếch một nụ cười mỉm châm chọc, cũng lớn tiếng rống lên với Lăng Tiêu Vũ: "Tôi nói, Tô Vân Nguyệt là người phụ nữ của Trương Thiên tôi!"

"Đồ ngu, anh.

.

.


bị.

.

.

bị.

.

.

đội nón xanh!"

Từng chữ, từng chữ một, rành mạch, rõ ràng!

Loảng xoảng!

Một tràng âm thanh tan nát cõi lòng vang lên, một loạt đàn ông đều chết lòng.



Người đẹp lạnh lùng băng giá đã có người yêu.



Lăng Tiêu Vũ anh vậy mà bị đội nón xanh rồi, còn là thảo nguyên lớn mù mịt tăm tối.



Mẹ kiếp!

Tin tức giật gân đã được chứng thực, mọi người ở hiện trường đều lao xao một loạt, tạo ra một cơn ồn ào lớn.



Liễu Ngữ Yên cũng có phần khiếp sợ, Trương Thiên bình thường không có gì nổi bật thật sự là người đàn ông của Tô Vân Nguyệt?

Ban nãy anh ta không hề lừa mình? Tô Vật Nguyệt thật sự chủ động theo đuổi anh ta?

Wow! Không thể tin được!

Diễn đàn Tứ Đại Thiên Vương thành phố Nam Châu nổ tung.



Bành Hoa: "Mẹ kiếp, tôi siêu thích anh Thiên! Siêu rung động!

Bành Hoa: Giết người thì giết tâm, rất tàn nhẫn, anh xem cậu ấm Lăng kia đen mặt kìa? Chắc là phát điên rồi.



Tưởng Minh Đức: Ha ha ha, hẳn là anh ta hộc máu rồi, chuyện này thật sự đả kích.



Tưởng Minh Đức: Trong trường hợp tệ như vậy, bị anh Thiên tố cáo ngoại tình thẳng trước mặt mọi người như vậy, có thể chịu được sao? Anh ta còn có thể sống sót sao?

Bành Hoa: Trực tiếp bị anh Thiên ngược đến nghi ngờ nhân sinh rồi!

Tưởng Minh Đức: "Bóng ma cả đời không thể quên được đi? Phỏng chừng sẽ không tìm vợ nữa?

Tô Phong: Các người đang xem kịch đấy, lo cho người ta à?

Bành Hoa: Ha ha ha, không nói nhiều, chuyện này thật sự phấn khích, phải tặng thêm quà nữa.



Tưởng Minh Đức: Ha ha ha, đúng đấy!

.

.

.



(Bành Hoa tặng quà 50 vạn!) X5!

.

.

.



(Tưởng Minh Đức đưa tặng 100 vạn!)X5!

Tô Phong: Ha ha ha, cảm ơn hai vị ông chủ lớn, quả là ông chủ lớn! Hào hứng tiếp tục!

Tô Phong: Chỉ là bây giờ trong lòng tôi có hơi hoảng hốt, làm như vật với cậu ấm Lăng là ổn sao? Nhà họ Lăng thật sự có thể xử lý nhà họ Tô của tôi sao? Nhỡ anh Thiên không ngăn được thì sao? Tôi không.


.

.



Bành Hoa: Tôi không biết nữa, dù sao tôi cũng không giúp được gì, cũng đã đến mức này rồi, ông chỉ có thể tin anh Thiên thôi!

Tưởng Minh Đức: Haizz, nếu thật sự không ngăn được, tôi chỉ có thể chúc may mắn!

Tô Phong: (Xấu hổ cười có lệ)

Tiếng nghị luận xung quanh vang lên không ngừng.



Tất cả đều bàn về chuyện cậu ấm Lăng đỉnh đầu xanh mượt.



Lăng Tiêu Vũ lúc này, vẻ mặt tối dần đi, gân xanh vì giận mà lộ rõ, vô cùng giận dữ.



Tuy không muốn thừa nhận sự vũ nhục này, nhưng nó chính là sự thật.



Cuối cùng anh ta lớn tiếng nói với Tô Vân Nguyệt: "Cô và người đàn ông này qua lại?"

Tô Vân Nguyệt vẫn còn bị lời của Trương Thiên dọa đến mức sửng sốt đột ngột, toàn bộ quá trình đều do anh mà giật mình.

Khi Lăng Tiêu Vũ chất vấn, Tô Vân Nguyệt tiếp tục trở lại lạnh như băng.



Tuy không biết vì sao Trương Thiên có sức mạnh mà nhục nhã Lăng Tiêu Vũ như thế, nhưng cũng đến nước này rồi, cô ấy tất nhiên cũng không phản lại cách của Trương Thiên nữa, lạnh giọng nói: "Đúng vậy!"

Thừa nhận trước mặt mọi người!

Lời nói của Tô Vân Nguyệt như một con dao lạnh như băng, làm tan nát lòng của Lăng Tiêu Vũ.



Lăng Tiêu Vũ cuối cùng không chịu nổi nữa, lúc này, anh ta giận đến bùng nổ.



Cả đời anh ta cũng chưa từng bị vũ nhục như thế!

Anh ta đưa tay chỉ vào Tô Vân Nguyệt và Trương Thiên, tức giận đến mức nhảy dựng nói: "Tô Vân Nguyệt, con ả tiện nữ này!"

"Đôi cẩu nam nữ các người, tao sẽ giết chúng mày!"

"Hôm nay các người tuyệt đối không ra khỏi cửa lớn nhà họ Lăng này được!"

Sau đó, Lăng Tiêu Vũ lộ ra một cỗ thù hận khủng khiếp, huơ huơ hai tay nói thật to: "Chú Minh, bắt bọn họ lại cho tôi!"

"Tôi phải cho bọn chúng ngũ mã phanh thây mới giải được hận thù này!"

Nói xong, một người đàn ông trung niên nhảy thẳng từ lầu hai xuống, quần áo phấp phới, một cỗ gió mát từ từ lan ra bốn phía, ập lên từng người, từng người một ở đây.



Khí thế của người đàn ông rất mạnh, vừa nhìn là biết người đàn ông này rất giỏi võ.



Chú Minh trong miệng của Lăng Tiêu Vũ lập tức đi về phía anh ta, miệng còn lên tiếng trả lời: "Dạ vâng, thiếu gia!"

Thật sự đến rồi!

Mọi người cảm thấy đám người Trương Thiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.



Nghe đồn người nhà họ Lăng còn nửa bước nữa là đến mức tông sư, người này thoạt nhìn hẳn là thế.

Vì vậy, nhiều năm qua không ai dám gây chuyện với nhà họ Lăng, Trương Thiên xem như là người đầu tiên.



Tô Phong cầm di động cũng run lên vài cái.



Hình ảnh livestream nháy lên.



Bành Hoa: Dùng người không được, phải động võ?

Tưởng Minh Đức: Ông Tô, ông đang run lên? Sợ?


Bành Hoa: Anh đừng nói, người này hình như thật sự có phần lợi hại, anh Thiên có ổn không?

Tưởng Minh Đức: Khả năng của anh Thiên đúng là không tồi, tôi thấy rồi.

Nhưng mà nghe nói nhà họ Lăng có người còn nửa bước nữa là lên tông sư, không phải người này đấy chứ?

Tưởng Minh Đức: Anh Thiên có thể đánh bại người nửa bước tông sư không? Tôi đây thật sự là không dám nói!

Tô Phong: Người này có phần khủng bố đấy, trực tiếp phóng mình từ lầu hai xuống, tôi thật sự sợ hãi, sẽ không cứ như vậy mà lao đầu vào chứ?

Trương Thiên: Sợ cái peep, đợi tôi đánh toi gã, nhớ thêm gấp ba quà cho tôi!

Nếu so phần con người, không ai có thể chiếm được chút lợi thế nào từ Trương Thiên.



Còn so là động võ, vậy càng không có khả năng!

Bành Hoa: Mẹ kiếp, ai đấy?

Tưởng Minh Đức: Mẹ kiếp!

Tô Phong: Ông trời của tôi ơi!

Một người nửa bước tông sư sắp sửa lấy mạng anh, anh không lo nghiên cứu đối sách cho tốt, vậy mà còn làm trò chơi điện thoại trước mặt người khác nữa?

Thiên tài đấy!

Tô Phong: @Trương Thiên, có thể chuyên tâm một chút không? Người này có hơi khủng bố đấy! (khóc lớn)

Bành Hoa: Ha ha ha, một đường suông sẻ! Đời sau gặp lại!

Tưởng Minh Đức: Ha ha ha, một đường suông sẻ! Đời sau gặp lại!

".

.

.

"

Trương Thiên vẫn chưa hồi phục lại, anh đã vung tay lên, kéo Tô Vân Nguyệt ra phía sau một chút, hệt như che trước người.



Tô Vân Nguyệt không biết thực lực của Trương Thiên, trong lòng có chút kích động, mày mặt nhăn lại có phần nhanh hơn.



Đối với người đến, Trương Thiên không hề căng thẳng, cũng không có nhiều thay đổi.

Anh nhìn ra một chút thực lực, là một đối thủ có thể tôn trọng.



Nhưng khoảng cách với mình, vẫn là quá xa.



Lăng Tiêu Vũ thấy người đến, mày cuối cùng cũng hạ xuống một chút.

Thù hận của anh ta không giảm nhưng khí thế đã thay đổi, cả thế cục sắp đổi, địa bàn của anh ta, anh ta quyết định, chứ không phải là nơi để Trương Thiên bày uy phong của mình.



"Tôi muốn bọn chúng biết kết cục đắc tội nhà họ Lăng chúng ta!"

"Dám nhục nhã tao? Vậy để mạng lại đi!"




.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi