CƯỜNG THẾ SỦNG ÁI

Cố Phán có thể cảm nhận được sự gần gũi của người đàn ông.

Đầu ngón tay đang nắm lấy cái cằm của cô hơi lạnh, cảm xúc làn da tiếp xúc với nhau sau khi cô nhắm mắt thì bị phóng đại lên vô số lần. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim mình càng lúc càng nhanh, quanh chóp mũi từ từ vương vấn mùi gỗ trầm nhàn nhạt quen thuộc trên người anh.

Cố Phán vừa kiên trì chờ đợi hành động tiếp theo của người đàn ông, vừa nghĩ lát nữa kết thúc rồi thì nên làm cái gì.

Nếu như bọn bọ hôn thật, quan hệ kia khẳng định không phải là quan hệ của người theo đuổi và người được theo đuổi nữa? Nhưng nghĩ một chút lại không đúng lắm, vừa rồi cô nói chính là để Thẩm Mộ Ngạn sớm hưởng thụ đặc quyền của bạn trai, nếu anh một mực nhằm vào điểm này...

Cố Phán cảm thấy lấy công phu tu luyện của mình mà xem, quả thực không giống kiểu có thể đấu lại anh cho lắm.

Vừa rồi bị anh tới lui ném cho quả bom nên chỉ muốn khiêu khích, nhưng giờ người ta làm theo lời cô, cô lại bắt đầu sợ.

Giữa lúc đang miên man suy nghĩ, ánh sáng trước mặt dần dần trở nên tối đi. Cô nhắm mắt không nhìn thấy gì, nhưng lại có thể cảm nhận được bóng người áp xuống.

Cô vô thức nín thở, da đầu thoáng tê rần chờ đợi động tác kế tiếp của Thẩm Mộ Ngạn.

Nhưng mà ——

"Chuyện đầu tiên anh làm với tư cách bạn trai, có thể sẽ là để em thay cái váy ngắn này đi."

Tiếng nói trầm mà lạnh ép tới gần, có lẽ là do Cố Phán nhắm mắt lại, giọng của người đàn ông càng thêm gợi cảm hấp dẫn hơn thường ngày.

Lúc anh nói chuyện, hơi thở phả lên mặt Cố Phán, giống như mang theo dòng điện, lông mi đen mà dày của cô vô thức rung động hai lần.

Sau đó, tiếng của người đàn ông lần nữa truyền đến.

"Cho nên em xác định, muốn để anh sớm hưởng thụ quyền lực của bạn trai à?"

Một câu nói, thành công đập tan tất cả mập mờ trong không khí.

Cố Phán bị hai câu này của anh làm cho tức đến sắp phùng mang trợn mắt rồi. Thoáng chốc cô mở to hai mắt, không có khí thế gì nhìn anh chằm chằm ở khoảng cách gần.

"Anh biết rõ ý em là gì!" Cô vừa nói vừa gạt cái tay vẫn đang giữ lấy cằm của mình ra, "Bằng không thì anh đứng dậy làm gì! Anh lại nắm cằm em làm gì!"

Cô thật sự sắp bị gã đàn ông chó má này làm cho tức chết rồi, nếu lần này cô không nhìn ra anh cố ý nữa, vậy hai mươi mấy năm này của cô xem như sống uổng phí rồi!

Thẩm Mộ Ngạn lẳng lặng liếc nhìn cô, trong nháy mắt, đầu ngón tay ở trên cằm cô hơi nhẹ vuốt ve chà sát hai lượt.

"Trang điểm trôi rồi."

"..."

-

Bữa cơm đó là bữa mà Cố Phán phải nén giận mà ăn nhất từ trước tới nay.

Cô chỉ thấy may là mình không chọn một nhà hàng kiểu Tây, bằng không nếu cầm dao dĩa, cô thật sự sợ bản thân không khống chế nổi mà kết liễu người đàn ông ngồi đối diện kia.

Cô thậm chí ngay cả tiêu đề của báo xã hội ngày hôm sau cũng nghĩ xong rồi ——

【 Thiên kim tiểu thư theo đuổi không thành, lưỡi dao dính máu tổng giám đốc một công ty đã niêm yết nào đó, còng tay bỏ tù 】

Càng nghĩ càng giận, a a a thật là tức quá mà!

Cô cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn rõ ràng cái gì cũng biết, lại giống một người luôn ngồi ở tít trên cao nắm giữ toàn cục, bất kể cô nói gì, làm gì, trong mắt anh đều là trò trẻ con.

Nếu thật sự là như vậy, vậy ý nghĩa của việc cô cố gắng theo đuổi lại là cái gì chứ, cho dù cô làm thế nào, cuối cùng người quyết định tiến độ, thậm chí quyền chủ động quyết định kết quả, cũng vẫn một mực nằm trong tay anh.

Càng miễn bàn muốn nhìn anh mất khống chế, muốn nhìn anh vì mình mà phát cuồng các loại đi:)

Cố Phán đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, suy nghĩ kích động ban đầu rằng sau cuộc hẹn hôm nay sẽ có đột phá lớn, cũng dần dần tan thành mây khói.

Trên đường trở về, Cố Phán ỉu xìu dựa vào bên cạnh cửa sổ xe không nói gì nữa.

Cảm giác thất bại thật sự từ trong lòng một mực không ngừng tuôn ra ngoài. Cô nhịn không được, lại gửi tin nhắn cho người chị em.

Thật ra, nên nói một câu với người trên Wechat kia, nhưng trước đó cô mới nói với đối phương rằng Thẩm Mộ Ngạn đối với cô thế nào thế nào, khen ngợi khoác lác lớn như vậy, giờ quay đầu lại cầu xin an ủi, cái hành động tự vả mặt này cũng quá tàn nhẫn đi.

Cho nên cô quyết định, mặt mũi phải ném, nhưng chỉ có thể ném cho chị em tốt của cô.

【 Wechat 】 Cố Phán: Tớ dùng sắc mê hoặc cũng thất bại rồi T___T Tớ thấy chắc không xong, hoạt động “mang tình yêu về nhà“ có lẽ phải dừng bước vào tối nay rồi.

【 Wechat 】 Cố Phán: Thật tủi thân, anh cả của cậu thật chó má, ô ô ô tớ ghét anh ta! (không nhìn mặt anh ấy nói.)

【 Wechat 】 Cố Phán: Ôi, người chị em, cậu nói con người tại sao lại muốn yêu đương chứ? Đầu tường nhiều như vậy, tại sao tớ phải nghĩ quẩn mà đâm đầu vào anh cả nhà cậu chứ? Tớ cảm thấy tớ sắp tỉnh ngộ rồi! (không nhìn mặt anh ấy nói.)

Đại khái chỉ cách vài giây đồng hồ, bên Đổng Thiện Thiện đã trả lời.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:...

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cho nên những lời ở trên kia, liếc mắt nhìn lại khuôn mặt của anh cả tớ là có thể giải quyết hết phải không?

【 Wechat 】 Cố Phán: Ô ô ô ô ô T___T

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Có điều anh cả tớ quả thực rất chó má!!!

【 Wechat 】 Cố Phán: Ôi...

Đổng Thiện Thiện thật sự không nhìn nổi dáng vẻ ủ rũ như đưa đám của người chị em, nghĩ một chút, lại ở bên kia đánh qua một câu ——

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cho nên giờ hai người muốn làm gì? Tớ nhớ cậu không phải vẫn muốn đưa anh cả tớ đi xem buổi diễn Rock n" Roll à? Tớ thấy hoạt động này còn đáng tin cậy, kịch bản đứng đắn đã không có cách nào khiến anh cả tớ mất khống chế, thì cậu đi con đường không tầm thường chút đi.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Thứ cậu am hiểu là cái gì, thì thể hiện ra cái đó cho anh ấy thấy. Thật đấy, nếu không phải còn ở lại công ty tăng ca, tớ cũng muốn đi nhìn tận mắt.

Cố Phán lên kế hoạch hẹn hò ngày hôm nay, có hạng mục cuối cùng là dẫn Thẩm Mộ Ngạn đi xem một buổi biểu diễn nhạc Rock n" Roll.

Người biểu diễn chính là người của ban nhạc mà cô đã thành lập lúc học cấp ba, về sau bà nội bắt cô ngừng lại, cô không thể không nhường lại chức đội trưởng cho tay keyboard trong nhóm, tự mình ôm tiếc nuối mà rút lui.

Nhưng nhiều năm như vậy, quan hệ của cô và mấy thành viên trong ban nhạc kia vẫn chưa từng cắt đứt, cũng biết bọn họ vẫn luôn kiên trì với lựa chọn ban đầu của cô.

Lần này tới thành phố S biểu diễn, cũng là một thời cơ cực kỳ trùng hợp.

Người trong nhóm gửi tin cho Cố Phán, sau khi biết được cô cũng ở thành phố S, thì một mực mời cô đến xem.

Cố Phán cực kỳ động lòng, về sau lại trùng hợp phát hiện ngày bọn họ biểu diễn, chính là lúc cô lên kế hoạch buổi hẹn họ đầu tiên với Thẩm Mộ Ngạn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô nghĩ cuối cùng cho người đàn ông kia một chút ấn tượng khác biệt, cho nên liền hỏi các thành viên trong ban nhạc, tối đó cô có thể lên sân khấu, lấy thân phận ca sĩ chính, biểu diễn một ca khúc hay không.

Thành viên trong ban nhạc đương nhiên đồng ý, nói chỉ cần cô đi thì sẽ sắp xếp thời gian cho cô.

Chuyện này Cố Phán có nói qua với Đổng Thiện Thiện, người chị em của cô cũng rất mong chờ, cho nên lúc này mới nói ra những lời như vậy.

Chỉ có điều, Cố Phán vẫn hơi không có lòng tin.

【 Wechat 】 Cố Phán: Anh trai cậu ngay cả tớ dùng sắc mê hoặc cũng có thể dễ dàng hóa giải, cậu cảm thấy anh ấy sẽ có hứng thú với tớ giống như kẻ điên ở trên sân khấu gào thét à?

【 Wechat 】 Cố Phán: Tớ luôn cảm thấy lần này tớ lại tự mình đào hố mà nhảy.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Người chị em, cậu sao thế hả,cậu đó! Tự tin lên chứ! Cậu quên cậu là công chúa nhỏ rồi à! Cô cả nhà họ Cố không sợ gì đâu rồi! Cô gái nổi loạn theo đuổi một người đàn ông thì phải thay đổi cả hình tượng nhân vật à!

Cố Phán bị lời này của chị em chọc cười, lại suy nghĩ một chút, hình như thấy cũng có lý.

Cô nhìn con đường bên ngoài, phát hiện vừa vặn đang ở gần địa điểm biểu diễn.

Im lặng hai giây, Cố Phán quay người lại, nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Thật ra kế hoạch cho buổi hẹn hôm nay còn một chỗ nữa, anh... còn muốn tiếp tục không?"

Người đàn ông dường như cũng không hề bất ngờ, đôi môi mỏng hơi hé mở, phun ra hai chữ: "Địa chỉ."

-

Gió đêm rất lạnh, trên đường phố không có sự ồn ào náo nhiệt của ban ngày mà dần dần chìm vào yên tĩnh.

Trong tầng hầm của một quán bar nào đó hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, dòng người chen chúc, không ít thiếu niên nam nữ đều uốn éo lưng eo cùng cánh tay theo tiếng nhạc rung trời bên trong quán bar.

Bầu không khí ở hàng phía trước tương tự như phía sau, nhưng nhìn kỹ lại có điểm khác biệt.

Một vài cô bé ở hàng phía trước lúc này đang cầm gậy huỳnh quang ra sức vẫy, rải rác có mấy cái bảng đèn nâng lên ở chỗ đó, không rõ ràng, nhưng đủ để nhìn ra bọn họ là fan hâm mộ của ban nhạc trên sân khấu.

Bầu không khí sôi trào náo nhiệt, người ở trên sân khấu vừa vặn cũng hát đến đoạn cuối, tiếng gào với âm cao vút đẩy toàn bộ quán bar vào một vòng cao trào mới.

Cố Phán đúng lúc này mang theo Thẩm Mộ Ngạn đi vào.

Cô biết thành viên ban nhạc để lại cho mình chỗ trống ở hàng phía trước, cho nên một đường gạt đám người ra, mang theo người đàn ông bên người đi về phía trước.

Phong cách ăn mặc của hai người thật sự là không ăn nhập với quán bar, nhất là Thẩm Mộ Ngạn, cả người anh là Âu phục cao cấp được cắt may hoàn hảo, sự lạnh nhạt bình tĩnh quanh người cũng khiến người ta có ảo giác anh đến nhầm chỗ rồi.

Ngược lại là Cố Phán, sau khi đi vào thì bị bầu không khí trong quán bar lây nhiễm, nhất là sau khi nhìn thấy người quen ở trên sân khấu, tâm tình càng sục sôi tới cực điểm.

Một chút không thoải mái lúc ở riêng cùng Thẩm Mộ Ngạn trước đó, vào giây phút này hoàn toàn biến mất.

Cô chen qua đám người, lôi kéo Thẩm Mộ Ngạn đi đến hàng phía trước, sau khi đứng vững, thì không ngừng vẫy tay chào hỏi người trên sân khấu.

Bản thân Cố Phán đã xinh đẹp hớp hồn, người đàn ông đứng bên cạnh cô lại cực kỳ bắt mắt, cho nên cô bên đó nhiệt tình vẫy cánh tay, mấy người trên sân khấu cũng đều nhìn thấy.

Đội trưởng của ban nhạc là tay keyboard kiêm ca sĩ chính, lúc này bài hát dần dần tiến vào đoạn cuối, sau khi nhìn thấy Cố Phán, khuôn mặt vốn mệt mỏi lại hiện lên ra một phen phấn khởi mới.

Âm nhạc từ từ nhỏ dần, tiếng thở hổn hển trong mi-cro của ca sĩ chính ngược lại càng rõ ràng. Anh ta mỉm cười nhìn Cố Phán, vừa điều tiết hô hấp, vừa nói ——

"Được rồi, mới vừa rồi đã nói với mọi người rằng có mời riêng khách quý đến đây, phần sau chúng ta giao lại sân khấu cho cô ấy đi!"

Giống như là đã dặn dò qua người quản lý ánh sáng của quán bar, ánh đèn vốn vẫn luôn tụ lại trên sân khấu lúc này bỗng nhiên chiếu đến vị trí của Cố Phán.

Tiêu điểm của toàn thế giới vào thời khắc này, đều tập trung ở trên người cô.

Cô hít sâu một hơi, quay người nói với người đàn ông ở bên cạnh ——

"Thẩm Mộ Ngạn, anh chờ lát nữa nhưng là phải nghiêm túc nhìn em đấy."

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, có lẽ là bầu không khí mập mờ trong quán bar ồn ào này quá đậm đặc, ánh sáng nơi đáy mắt anh dường như cũng sâu hơn so với trong dĩ vãng một chút.

"Em muốn làm gì?"

Cố Phán lấy ra một cái dây chun từ trong xách tay, vừa dùng tay buộc mái tóc xõa ngang vai thành một cái đuôi ngựa cao, vừa ngửa đầu nói với anh: "Em muốn tỏa sáng cho anh xem!"

-

Cô gái trẻ không nói quá, khoảnh khắc kia khi cô lên sân khấu, phảng phất giống như trời sinh có thể tỏa sáng vậy, áo đỏ, làn da như tuyết, đuôi ngựa ở trên đỉnh đầu khẽ đung đưa, kiều diễm cùng ngang ngược hòa vào nhau tạo ra một loại phẩm chất riêng, ở dưới ánh đèn sân khấu hiện ra vô cùng tinh tế.

Người hát chính nhường chỗ cho Cố Phán, cô đưa tay dùng đầu ngón tay khễ đập một chút thử âm microphone.

Trong quán bar dần dần rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người yên lặng lại kích động đợi màn biểu diễn kế tiếp của cô gái trên sân khấu.

Chỉ chốc lát, giọng nữ trầm rất dễ nhận ra vang lên trên sân khấu ——

"Hãy nhìn em, hãy nhìn em,

Thử tỉnh lại trên áo phông của anh để có được cái ôm đầu tiên - "

Giọng ca từ từ cất lên, tiếng ghita và tiếng đàn điện ở sau lưng cũng chậm rãi vang lên theo tiết tấu, cô gái trẻ đứng ở chính giữa sân khấu, khoảnh khắc đó, cô đã trở thành ánh sáng ở trung tâm thế giới.

Bầu không khí trong quán bar dần dần bị khuấy động lên, Cố Phán hoàn toàn không giống với vẻ mềm mại yếu đuối thường ngày, mà giống hệt như một đóa hoa xinh đẹp đang mở ra, từng chút một, nở rộ ở trước mặt mọi người.

Thẩm Mộ Ngạn ở dưới sân khấu lẳng lặng nhìn, ánh mắt dần tối đi, cũng không có ai nhìn thấy, sự kiềm chế lại khó nhịn của anh, yết hầu anh khẽ lăn một chút.

Bốn phía của sân khấu lúc này có pháo hoa bắn lên, tia lửa trong suốt chói lọi bùng nổ ở giữa không trung, Cố Phán gào thét, đưa bầu không khí tới một cao trào mới.

"Em cũng không nghĩ mình tốt hơn anh,

Em biết đôi khi em làm những việc mà em thích,

Em đếm đến 10 và từ bỏ ở số 2,

Em đếm đến 10 và từ bỏ ở số 2."

...

Hát xong một ca khúc, giọng Cố Phán hơi nhỏ dần, nhưng tiếng nhạc ở phía sau lại vẫn đang tiếp tục.

Cô ở trên sân khấu nháy mắt mấy cái, nhìn mọi người có mặt ở phía dưới, nắm chặt microphone, nói: "Mặc dù lời của bài hát này là như vậy, nhưng đêm nay chúng ta chỉ nói đến nhiệt tình, không nói đến cái khác.

Bây giờ bắt đầu, tôi chuẩn bị đếm ngược, lúc đếm đến 2, mọi người hãy cho bạn của mình một cái ôm, có được không?"

"10, 9, 8, 7..."

Thanh niên nam nữ ở dưới sân khấu bị bầu không khí lây nhiễm, tất cả mọi người cùng đếm ngược theo cô, nhất thời trong quán bar tiếng người huyên náo, bầu không khí lại lần nữa sôi trào.

"3..."

Cố Phán cố ý kéo dài giọng, lúc đếm tới đây, ánh mắt cũng không nhúc nhích nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.

Tầm mắt của hai người gặp nhau ở giữa không trung, phút chốc, cô hô lên con số sau cùng ——

"2!"

Tiếp theo, cô gái trẻ vừa rồi còn đứng ở bên trên, như một cơn gió chạy xuống dưới sân khấu.

Váy đỏ của cô tung bay, cả người giống như nữ hoàng trong đêm tối, một lòng một dạ bổ nhào đến trước mặt vị quốc vương mà cô dự định tiếp cận.

Cố Phán chạy xuống sân khấu, mạnh mẽ nhào lên người Thẩm Mộ Ngạn, cả người giống như gấu koala, chặt chẽ treo ở trước người anh.

Thẩm Mộ Ngạn theo bản năng ôm lấy đôi chân thon dài mà cô kẹp ở bên hông mình, bàn tay giữ chắc chỗ bắp đùi, mang theo ấm áp, mang theo dòng diện.

Hai người kề sát rất gần, nhịp tim giống như có cảm ứng, kêu gọi lẫn nhau.

Hô hấp và âm thanh mập mờ ở bốn phía quấn quýt cùng một chỗ, thật giống như nam châm vậy, Cố Phán chống cái trán của mình lên trán người đàn ông, cả người đều rơi vào vòng xoáy trong đáy mắt sâu thăm thẳm của anh.

Cô có chút căng thẳng, tay nhỏ ôm lấy cần cổ của anh đã bắt đầu toát ra mồ hôi mỏng, lỗ chân lông trên người như bị mở ra, tất cả giác quan vào thời khắc này, bị phóng đại lên trăm, lên nghìn, lên vạn lần.

Cố Phán khẽ nuốt nước miếng, không có sức mà giải thích cho mình.

"Em cũng không tính là chiếm lợi của anh đâu, em chỉ là bị bọn họ lây nhiễm thôi, nhập gia tùy tục."

Thẩm Mộ Ngạn cụp mắt nhìn cô náo loạn, hồi lâu sau, cái trán vẫn dính cùng một chỗ với cô nhẹ cọ xát hai lần.

Lúc lại mở miệng, trong giọng nói của anh mang theo quyến rũ khiến người say mê, cùng với sự trầm khàn thân mật có chút kiềm chế.

"Ừ, hoan nghênh."

- Em chỉ là bị bọn họ lây nhiễm thôi, nhập gia tùy tục á.

- Ừ, hoan nghênh, hoan nghênh em nhập gia tùy tục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi