CƯỜNG THẾ SỦNG ÁI

Lúc bị Thẩm Mộ Ngạn ôm vào trong lòng, ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng của anh, đôi mắt của Cố Phán đã sưng không khác gì quả hạch đào.

Đáy mắt cô đỏ hồng, lông mi bị ướt nhẹp lúc này ẩm ướt dính vào nhau, cái mũi còn đang không ngừng sụt sịt, nhìn vừa tủi thân vừa khó ở.

Tuy Thẩm Mộ Ngạn không nói gì, nhưng đầu lông mày một mực nhíu lại chưa buông ra hiển nhiên đã có thể lộ rõ tâm tình của anh lúc này.

Thấy Cố Phán liên tục sụt sà sụt sịt ở trước mặt anh không có ý muốn ngừng, anh cũng nhịn không được nữa, cầm khăn giấy lau lau nước mũi thay cô, "Được rồi, không cho em khóc nữa."

Giọng anh không lớn, nhưng giọng điệu không được tốt lắm, nghe có phần hung dữ.

Cố Phán mím môi, có chút khó nhọc mở mắt ra, dùng một đôi mắt đỏ bừng nhìn anh.

"Anh còn hung dữ với em..." Cố Phán vừa nói, vừa rút xì mũi, "Anh có năng lực hung dữ với em, sao không có năng lực làm việc tốt để lại tên hả?!"

Thẩm Mộ Ngạn không trả lời cô, đưa tay cầm lên túi chườm nước đá ở trên bàn mà anh vừa mới gọi Lý Trì đưa vào, đặt lên mu bàn tay thử nhiệt độ, lông mày nhăn lại có chút sâu hơn.

"Có lẽ hơi lạnh, chịu đựng một chút."

Nói rồi, anh cầm túi chườm nước đá trực tiếp áp lên một con mắt của cô, biểu cảm trên mặt không có xao động gì, nhưng động tác trong tay lại vô cùng nhẹ.

Cố Phán bĩu môi, cảm xúc trút hết đi rồi ngược lại là có thể nhẫn nhịn một chút, lúc này chậm chạp phản ứng lại thậm chí còn cảm thấy mình khóc đến có chút mất mặt.

Có điều vừa nghĩ tới trước đó bản thân không bị bẽ mặt trước người nào ở trước mặt anh, thì cô cũng thoải mái hơn chút.

Sau khi yên lặng hưởng thụ đãi ngộ tổng giám đốc Thẩm thị tự tay chăm sóc mình, Cố Phán nhịn không được, cuối cùng hỏi ra miệng vấn đề vẫn tắc ở trong lòng.

"Cho nên rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao anh không lộ ra cho em biết một chút ý tứ nào hả?"

Thẩm Mộ Ngạn thay cô chườm xong một bên mắt, lại dịch chuyển, đổi sang một bên khác. Nghe thấy lời cô, anh bình tĩnh mở miệng ——

"Sớm đã đang làm rồi, chẳng qua ban nhạc trước kia của em rất khó nói chuyện, nên tốn chút thời gian."

Quả thật khó nói chuyện, lúc trước khi Cố Phán học cấp ba, đã từng nói qua với Thẩm Mộ Ngạn, tất cả mọi người trong ban nhạc của cô, đều có sự kiên trì cùng nguyên tắc của chính mình. Cũng đã từng nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm kiểu người cư xử đúng mực trong mắt quần chúng, nhưng lại làm khó bản thân.

Cho nên nhiều năm như vậy, sau khi Cố Phán rời đi, cho dù cô đã từng nói có thể giúp bọn họ ký hợp đồng dưới trướng của công ty nhà họ Cố, bọn họ đều từ chối.

Dù sao hiện tại phía sau giới giải trí là thế lực tư bản, ký hợp đồng thì nghĩa là phải thay người ta kiếm tiền.

Mà trên đời này, rất nhiều chuyện, một khi đã dính đến tiền tài, thì sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Bọn họ ca hát nhỏ lẻ, mặc dù cuộc sống sẽ túng quẫn một chút, người nhà cũng không hiểu, nhưng ít ra là vui vẻ thực sự.

Mỗi ngày, chỉ cần còn đang hát, bọn họ sẽ cách ước mơ gần hơn một bước.

Cố Phán rất khâm phục bọn họ, thật sự. Có lẽ cô chưa từng chịu qua quá nhiều khổ cực, cho nên lúc ban đầu bà nội ép buộc để cô rút lui, cô ngoài khóc lóc mấy ngày ra, căn bản không có bất kỳ phản kháng nào.

Những năm sau này, cô làm hết sức lấy thân phận ở sau sân khấu đi chạm vào giấc mộng trước kia, nhưng mà so sánh với bọn họ, vẫn kém nhiều lắm.

Lúc này nghe thấy lời Thẩm Mộ Ngạn, vẻ mặt Cố Phán là tự hào cùng kiêu ngạo, khen đồng đội trước kia của cô, cũng giống như đang khen cô vậy.

... Mặc dù, ở trong mắt người bình thường, lời người đàn ông kia vừa rồi, hình như cũng không phải là đang khen.

Cố Phán cười cười, một bên mắt bị túi chườm nước đá chặn lại, một con mắt khác thì hơi cong lên, "Bọn họ vẫn luôn có sự kiên trì của chính mình, bằng không, phỏng chừng đã sớm trở thành ban nhạc ký kết dưới trướng công ty nhà em rồi, hiện giờ rất có thể đã nổi như cồn rồi."

Thẩm Mộ Ngạn từ chối cho ý kiến, cũng xác thực rất đồng ý với lời của cô.

Cố Phán nghĩ rồi nghĩ, lại hỏi câu: "Vậy anh lại làm thế nào thuyết phục bà nội?"

"Bà Cố rất dễ nói chuyện." Lúc Thẩm Mộ Ngạn nói câu này, hoàn toàn không để ý đến do dự trong đáy mắt Cố Phán, vẻ mặt anh ung dung thản nhiên, "Chuyện khác không nói thêm gì nhiều, có điều hẳn là bà đã nghe câu kia của anh, tất cả mọi người đều hi vọng về sau em thật sự vui vẻ, mới quyết định gật đầu."

Thật ra không chỉ có những thứ này, Thẩm Mộ Ngạn còn cam đoan với bà Cố, tương lai Cố Phán ở trong giới giải trí một ngày, thì anh sẽ bảo vệ hộ tống cô một ngày.

Đương nhiên, nhà họ Cố không có khả năng buông tay mặc kệ, nhưng là dù sao nhà họ Cố chỉ một bảo bối như vậy, bà Cố nhả ra, đồng ý để cô bước vào giới giải trí, đã là nhượng bộ rất lớn rồi. Nếu như không thể bảo đảm tương lai Cố Phán tuyệt đối an ổn, vậy sao bà có thể yên tâm.

Thẩm Mộ Ngạn đồng ý rất sảng khoái, cũng có lòng tin tuyệt đối.

Chỉ có điều, sắp xếp của anh hiện tại hình như cũng nên để cô gái nhỏ biết một hai rồi.

Im lặng giây lát, anh lại mở miệng nói với cô: "Công ty sẽ không nhúng tay vào bất kỳ lựa chọn nào của bọn em, toàn bộ tài nguyên đều là dựa theo mục tiêu đào tạo người nổi tiếng, về phần về sau như thế nào, xem bọn em tự mình phát triển.

Có điều, có một điểm, người quản lý và trợ lý, vệ sĩ, nhất định phải để lại người anh an bài."

Lúc Cố Phán vừa nghe đến hai từ vệ sĩ, thì lập tức trở nên mẫn cảm.

"Anh lại muốn phái người đi theo em hả?"

Chuyện lúc trước ồn ào lớn như vậy, dù sau đó cũng giải thích rõ ràng rồi, nhưng trong lòng Cố Phán vẫn cảm thấy có chút là lạ.

Giờ hễ lại nghe anh nói tới cái này, thì cô không khỏi suy nghĩ lung tung.

Thẩm Mộ Ngạn đương nhiên hiểu cô có ý gì, bình tĩnh mở miệng: "Bà nội bảo anh nhất định phải bảo đảm an toàn của em. Em cũng biết, giới giải trí là nơi thế nào, rất nhiều khi sẽ có người ở chỗ không nhìn thấy được, làm chút chuyện bẩn thỉu. Không có ai thời khắc đi theo em, không những bà nội không yên tâm, anh cũng không yên tâm."

Cố Phán ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng, trước đây cô từng nghe qua mấy chuyện dơ bẩn trong giới giải trí không chỉ một lần.

Lúc ấy nghe được đã cảm thấy rất kinh khủng cũng không tưởng tượng nổi, nếu như những chuyện này thật sự có một ngày xảy ra trên người cô...

Quên đi, cô không thể nghĩ tiếp nữa.

"Phái người theo cũng được, nhưng anh có thể cam đoan, bọn họ không phải là giám thị em, thời thời khắc khắc báo cáo hành tung của em cho anh không? Có khi nào em làm chuyện gì khác lạ, là anh biết ngay lập tức không?"

Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên liếc nhìn cô, "Em định làm chuyện khác lạ gì?"

"..." Cố Phán không khỏi liền cảm thấy cô lại đào cái hố cho mình rồi.

Đang lo làm thế nào đáp lại câu hỏi của anh thì di động của cô bỗng nhiên vào lúc này vang lên hai tiếng.

Cô cầm lên nhìn một cái, là tin nhắn trong nhóm, hơn nữa nhìn tên nhóm, hình như còn là một nhóm mới lập?

【 Wechat 】G5- Tiểu Lạo: Ca sĩ chính đâu?! Kéo ca sĩ chính vào đây chưa?!

【 Wechat 】G5- Khương Vãn: Tớ kéo rồi, nhưng có lẽ không online.

【 Wechat 】G5- Mị Mị: Chao ôi, hưng phấn quá! Bọn mình sắp chính thức ra mắt rồi! Cuối cùng có thể đi đến sân khấu lớn hơn chơi ghita rồi!

【 Wechat 】G5- Lý Mộc Tử: Tớ cũng rất vui, sau khi trở về nói qua với bạn trai tớ, anh ấy lập tức gọi điện thoại về nhà. Trước đây vẫn chưa thuyết phục người nhà anh ấy, cho nên hai bọn tớ vẫn lén lút thuê phòng sống chung ở bên ngoài, giờ thì tốt tớ nhìn thấy chút hi vọng rồi.

【 Wechat 】G5- Khương Vãn: Cảm ơn Cố Phán đi.

【 Wechat 】G5- Tiểu Lạo: Đúng đúng! Là phải cảm ơn cô ấy! Nhưng mà vị đại tiểu thư này làm sao vẫn chưa xem điện thoại nhỉ!

Lúc Cố Phán nhìn đến đây, nhịn không được cười cười, đầu ngón tay ấn lên màn hình, gõ mấy chữ ——

【 Wechat 】G5- Cố Phán: Đại tiểu thư đến rồi đây.

Sự xuất hiện của Cố Phán, không thể nghi ngờ là đốt lên bầu không khí trong nhóm.

Thật ra bọn họ vốn dĩ cũng có một nhóm Wechat, nhưng rất lâu không dùng, hôm nay mấy người thương lượng một chút, cảm thấy ban nhạc mới thành lập, cũng là một khởi đầu hoàn toàn mới.

Làm nghệ thuật coi trọng nhất là cảm giác nghi lễ, đã bắt đầu lại từ đầu, vậy tất cả mọi thứ đều làm lại từ đầu đi.

Cho nên bọn họ liền lập một nhóm Wechat mới.

Cố Phán rất phấn khởi trò chuyện với các thành viên ban nhạc, đại khái sắp hơn nửa giờ đồng hồ cũng chưa ngẩng đầu lên.

Thẩm Mộ Ngạn cũng không quấy rầy cô, cứ yên lặng như vậy ôm lấy cô, ánh mắt tỉnh bơ quan sát nội dung bên trong khung chat.

【 Wechat 】G5- Tiểu Lao: Buổi tối ra ngoài uống rượu đi! Trước kia cậu, tớ, Mị Mị cũng thường xuyên chạy tới tầng thượng của trường học lấy đồ uống làm bia đối ẩm với bầu trời đêm nha, thật hoài niệm khi đó.

【 Wechat 】G5- Mị Mị: Đúng đúng! Ra ngoài đi! Khương Vãn với Mộc Tử hôm nay không rảnh thì thôi, nhưng đại tiểu thư cậu nhất định phải đi ra đấy!

Khứu giác của Thẩm Mộ Ngạn tương đối nhạy, anh nhìn khung chat mới xuất hiện này, nhàn nhạt hỏi một câu: "Hai người này đều là con trai à?"

Cố Phán đang trò chuyện hăng, cũng không ngẩng đầu, "Đúng vậy, là con trai."

"Không có đối tượng hẹn hò?"

Cố Phán vừa nghe xong câu hỏi này, thì ngơ ngác một chút, một lát sau mới kịp phản ứng người đàn ông này là có ý gì.

Cô có chút ghét bỏ liếc nhìn anh, "Ngài Thẩm này, anh không thể chứ, đến cả đồng đội của em cũng ghen à?"

Thẩm Mộ Ngạn hoàn toàn không coi trọng lời cô, lại hết sức thản nhiên đáp lại câu: "Nhớ giữ khoảng cách."

"..."

-

So với thành Bắc, mùa đông ở thành phố S tương đối ấm áp hơn một chút.

Nhiệt độ không thấp như vậy, ban ngày gió cũng không quá thấu xương, đến cả hoa tuyết phất phơ rơi xuống, cũng hàm súc hơn bên thành Bắc rất nhiều.

Hôm nay Cố Phán dậy rất sớm.

Cuối cùng cô vẫn lựa chọn tham gia chương trình tạp kỹ mà Hứa Hoài nhắc tới kia, chỉ có điều tham gia cùng với các thành viên của ban nhạc, lấy thân phận người mới, điền vào vị trí của người hát chính.

Không cần che mặt, đường đường chính chính hát ở trên sân khấu.

Chương trình này cũng coi như là lần đầu lộ diện của ban nhạc bọn họ sau khi ra mắt, cho nên Cố Phán cực kỳ coi trọng.

Nhưng tối hôm qua tên đàn ông xấu xa kia giày vò cô rất lâu, về sau cô khóc lóc, thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh, lại vẫn không thể nào đổi lấy được thương tiếc của anh.

Lúc này tắm xong, đứng trước gương lau mặt, khi nhìn thấy vết tích mập mờ mảng nhẹ mảng nặng trên cổ, Cố Phán quả thực muốn đánh vỡ đầu chó của anh.

Đúng lúc người đàn ông cũng từ phòng tắm đi ra, cô quay về phía anh, chỉ lên cổ mình.

"Anh nhìn thấy chưa?! Có thấy được không hả?! Em cũng đã nói sẽ để lại dấu vết! Anh không phải nói sẽ không, không quan hệ! Giờ phải làm sao, hai tiếng nữa em phải lên hình rồi!"

Đây là lần đầu tiên Cố Phán công khai lộ diện ở trước mặt quần chúng, để cô mang một cái cổ đầy dấu hôn? Đó có phải trực tiếp giúp tổ tiết mục xào nhiệt độ không?

Thẩm Mộ Ngạn lúc này nửa người trên trần trụi, đường vai thẳng tắp, đường cong trước ngực cùng trên cánh tay căng đầy trôi chảy. Nửa người dưới thì đơn giản quấn cái khăn tắm, tóc hơi ướt, so sánh với cách ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ trong ngày thường, có nhiều hơn tia gợi cảm cùng hơi thở đời thường.

Nghe thấy lời Cố Phán, anh không hề do dự, rất nhanh đưa ra đề nghị: "Có thể mặc áo len cao cổ."

"?"

Đây là tiếng người à?

Đây có phải là tiếng người không?!!!

Cố Phán phục rồi, không muốn trao đổi với tên xấu xa này nữa.

Sau đó cô nhanh chóng quan sát xong bản thân rồi vội vàng đi đến phòng ăn. Động tác của Thẩm Mộ Ngạn nhanh hơn cô rất nhiều, lúc này đã thu thập thỏa đáng, một thân âu phục phẳng phiu ngồi ở trước bàn ăn đọc báo tài chính.

Thấy cô đi tới, anh cũng không ngẩng đầu, "Ăn cơm trước đi."

Đồ chuẩn bị trên bàn cơ bản đều là thứ mà Cố Phán thích, ngoại trừ ly sữa bò bên cạnh kia.

Cố Phán ngồi xuống xong thì yên tĩnh ăn đồ ăn, một mực yên lặng bỏ qua ly sữa bò kia. Đợi ăn xong rồi, cô đứng dậy liền muốn chạy, nhưng lại lập tức bị người đàn ông nắm chặt cổ tay.

Thẩm Mộ Ngạn trực tiếp kéo cô gái nhỏ vào trong lòng mình, giữ lấy eo cô, rồi cầm ly sữa bò kia lên, đưa tới bên miệng cô.

Anh không nói tiếng nào, nhưng biểu cảm cùng hành động đã có thể tỏ rõ thái độ.

Cố Phán bĩu môi, cuối cùng vẫn là nhăn mũi uống cạn ly sữa.

Phải nói chuyện này trước đây cô tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng cũng không biết có phải bởi vì người đàn ông này đã làm quá nhiều cho cô hay không, rất nhiều lúc cô đều cảm thấy có phần chột dạ, cho nên chỉ cần anh yêu cầu không quá đáng, cô đều mở một con mắt nhắm một con mắt mà đáp ứng.

Ví dụ như cô nói mỗi tuần 3 lần đổi thành mỗi tuần 7 lần, cuối tuần có thể còn phải thêm bữa.

Lại ví dụ như... Sữa bò nhất định phải uống mỗi ngày.

Về sau giống như nuốt thuốc đắng vậy, sau khi uống cạn ly sữa này, cô vội vàng nhảy ra khỏi lòng Thẩm Mộ Ngạn.

"Thật sự không thể trì hoãn nữa, bọn họ đều đã đợi dưới lầu rồi."

Lần này Thẩm Mộ Ngạn không ngăn cản cô nữa, cũng bình tĩnh đứng lên, cũng cầm áo khoác lên cùng cô đi ra ngoài.

Cô gái nhỏ hôm nay ăn mặc nhìn rất ấm áp, quần bó rất dày, áo bông trên người cũng rất dày nặng, đỉnh đầu còn đội một cái mũ len màu trắng, trên cổ cũng quàng một cái khăn màu tuyết trắng.

Chẳng qua khiến người ta kinh ngạc chính là, trên cổ Thẩm Mộ Ngạn cũng lần đầu tiên quấn một cái khăn quàng cổ, màu đen, nhìn qua hẳn là cùng một cặp với của Cố Phán.

Mà đúng là cùng một cặp, mấy ngày trước lúc Cố Phán dạo phố, nhìn thấy một cửa hàng bán đồ tình nhân, không hề nghĩ ngợi liền mua về.

Cô vốn là muốn cầm cái này khiêu khích Thẩm Mộ Ngạn, người này không phải nói cô mặc ít không đủ giữ ấm sao? Đã như vậy, anh cũng giữ ấm cùng cô đi.

Nếu muốn cô mang khăn quàng cổ, vậy anh cũng phải mang.

Cố Phán cho là lần này mình cố tình gây sự Thẩm Mộ Ngạn căn bản sẽ không đồng ý, nhưng nào ngờ đối phương chẳng hề nghĩ ngợi, đã gật đầu, một chút do dự cũng không có.

Đại tiểu thư Cố thật sự là bị dáng vẻ này của anh làm cho không còn cách nào khác, về sau liên tục rất nhiều ngày, cô đều ngẩn ngơ nhìn Thẩm Mộ Ngạn lần lượt quàng khăn cổ lên cổ mình, kinh ngạc trong lòng cũng vô cùng nhiều.

Cũng may đến hôm nay thì đã gần quen rồi, lúc hai người ở trong thang máy, Cố Phán nhìn cái khăn một cao một thấp thắt ở trên cổ bọn họ, còn không nhịn được muốn cười.

Bên ngoài tuyết bay nhè nhẹ, Cố Phán ra khỏi cửa chung cư, liền nhìn ra hướng bên ngoài.

Lúc này bên dưới chung cư đang đỗ hai chiếc xe, một chiếc là xe cá nhân Thẩm Mộ Ngạn dùng đi đến công ty hàng ngày, một chiếc là xe bảo mẫu của ban nhạc Cố Phán.

Lúc này một trái một phải đỗ lại, hài hòa không nói ra được.

Cố Phán chẳng chút nghĩ ngợi đang muốn chạy về phía xe bảo mẫu, lại bị Thẩm Mộ Ngạn kịp thời kéo lại.

Người đàn ông vừa thay cô cài lại nút áo khoác, vừa mặt không gợn sóng dặn dò: "Cơm trưa phải cố gắng ăn cho tốt, nước cũng phải uống nhiều một chút, anh bảo Lisa thay em ngâm quả lười ươi, lúc thu hình cũng có thể uống."

Lisa là người quản lý mà Thẩm Mộ Ngạn phái tới cho ban nhạc của Cố Phán, bình thường ngoài là trợ lý ra, cô ấy cũng chăm sóc Cố Phán rất nhiều.

Nghe lời anh, Cố Phán vội vàng gật đầu, ánh mắt còn nhìn sang hướng bảo mẫu xe bên kia, có chút sốt ruột.

"Em đều biết rồi! Được rồi! Nhanh thả em đi qua đi!"

Cố Phán giật ra khỏi tay Thẩm Mộ Ngạn xong, thì vội vàng chạy về hướng bên kia.

Trên mặt đất phủ một tầng tuyết hơi mỏng, hai chân Cố Phán đạp lên trên, xung quanh giày dính không ít hoa tuyết.

Bước chân cô rất gấp, có chút sợ làm lỡ thời gian sẽ đến muộn.

Nhưng lúc vừa mới tới gần phía trước xe bảo mẫu, ánh mắt rơi vào chỗ phản quang trên thân xe, cô chợt ngừng lại.

Trầm mặc giây lát, cô quay đầu, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn về chỗ cô đang đứng, cũng chưa hề di chuyển.

Cố Phán cảm thấy trong tim như tuôn ra một luồng cảm xúc không biết tên, cũng không khống chế được, lập tức xoay người một lần nữa chạy về hướng của người đàn ông.

Cô chui đầu vào trong ngực anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

"Ngài Thẩm hôm nay cũng phải làm việc cho tốt nha, cơm trưa cũng phải gắng ăn cho tốt, sau đó... Yên tâm chờ em về nhà!"

Lúc này không khí xung quanh tràn đầy lạnh lẽo, bốn phía trơ trụi ngoài tuyết ra, trước sau chỉ còn lại tòa nhà lạnh như băng.

Hết thảy ở trong mắt Thẩm Mộ Ngạn, đều giống như không có nhiệt độ.

Nhưng cô gái nhỏ bỗng nhiên ở trong ngực anh cười một tiếng, anh lại cảm thấy, băng lạnh nhiễm trên vạn vật, tức khắc tan rã.

Anh cụp mắt xuống, khóe môi hơi cong lên, trong giọng nói, hơi mang theo tươi cười ——

"Được, chờ em về nhà. "

(Hoàn chính văn)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi