CUỒNG VỌNG

Chuyển ngữ: Mic

Quãng thời gian đó, chỉ cần Trình Vọng có thời gian thì sẽ tóm Ân Chi Dao tiến hành bổ túc ma quỷ.

Sự thật chứng minh, chỉ cần cố gắng nhất định thu hoạch trái ngọt. Dưới sự đốc thúc của Trình Vọng, thành tích Ân Chi Dao bắt đầu từ từ tiến bộ.

Kỳ thi giữa kỳ, cô cuối cùng thoát khỏi danh hiệu đội sổ, hơn nữa còn nhảy vọt tiến vào tầm giữa của khối.

Miss Trương dùng tiếng Anh và tiếng Trung ở trước mặt mọi người biểu dương cô hai lần, hiển nhiên là vô cùng bất ngờ, cũng hết sức vui mừng.

Sau thi giữa kỳ, lớp học chào đón lần đổi chỗ đầu tiên từ khi khai giảng.

Miss Trương lập ra quy định đổi chỗ, chính là căn cứ vào thành tích để quyết định.

Mà trong lần thi này, thành tích của Dụ Bạch vượt qua Hứa Nhã Đồng, trở thành top 1 của khối. Thế nên, cô là người đầu tiên vào phòng học chọn chỗ.

Vì để có thể ngồi cùng Ân Chi Dao, cô vẫn chọn vị trí cũ – hàng cuối cùng.

Vốn tưởng hàng cuối là chỗ ngồi không ai chọn, thế nhưng, khiến cô nàng bất ngờ chính là người thứ hai – Hứa Nhã Đồng bước vào, đi thẳng ngồi xuống vị trí cùng bàn với cô.

“Đây là hàng cuối đó.” Dụ Bạch kinh ngạc nói.

Hứa Nhã Đồng không chút úp mở: “Mình biết, mình muốn ngồi cùng bàn với cậu.”

“Tại sao chứ?”

“Rất tò mò, rốt cuộc cậu làm thế nào kéo bạn học đội sổ của khối tiến bộ mà bản thân vẫn có thể giữ được thứ hạng. Cho nên mình cố ý ngồi đây, học hỏi từ bạn.”

Dụ Bạch cực kỳ không thích Hứa Nhã Đồng, bởi vì cô ấy làm gì cũng muốn so sánh với mình. Nếu thật sự ngồi cùng bàn thì ngày tháng sau này chẳng phải ngày ngày sẽ phải diễn “Chân Hoàn*” sao.

*Nguyên văn: Chân Chấp, mình tra thì thấy là do bộ gõ nên Hoàn biến thành Chấp, nhân vật trong bộ Hậu cung Chân Hoàn truyện thì phải.

Dụ Bạch nở nụ cười mỉm điển hình của trà xanh, liên tục xua tay: “Darling à, không phải mình giúp Ân Chi Dao tiến bộ đâu, là cậu ấy tự mình cố gắng thôi.”

“Nếu không phải cậu giải đề cho cậu ấy, cậu ấy có thể tiến bộ đến thế sao?” Khóe môi Hứa Nhã Đông nhếch lên nụ cười mỉm “chân thành”:  “Bạch Bạch, cậu đừng khiêm tốn mà, khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo đấy.”

“Thật sự không phải mình đâu.” Dụ Bạch lấp lửng nói: “Buổi chiều cậu tự đến thư viện xem thử đi sẽ biết là ai.”

“Được rồi.” Hứa Nhã Đồng nhún nhún vai: “Nếu không phải cậu, vậy mình không có hứng thú.”

Dụ Bạch cười không nói.

Ân Chi Dao thấy vị trí của mình đã bị chiếm, mà chỗ ngồi hai bên trước sau Dụ Bạch cũng đã có các bạn học khác tràn đầy trông mong vào cô ấy ngồi.

Cô chỉ có thể ngồi ở vị trí hàng chính giữa, cùng bàn với một cậu bạn xa lạ.

Lúc tan học, Dụ Bạch đi tới cạnh bàn Ân Chi Dao, nũng nịu hỏi: “Bạn Trần Hạng Vũ, chúng ta có thể đổi chỗ được không?”

Nước da Trần Hạng Vũ rất trắng, da mỏng thịt mềm, là một cậu bạn rất đẹp, cách nói chuyện cũng đầy nữ tính.

Dụ Bạch vừa tới thì Trần Hạng Vũ đã lộ vẻ mặt chán ghét tiêu biểu của các nữ sinh trong lớp: “Sao mình phải đổi cho cậu?”

“Vì bạn Ân Chi Dao ghét nhất là ngồi cùng bàn với con trai, phải không nè, bạn Ân Chi Dao.”

Ân Chi Dao cười hì hì nhìn cô bạn: “Phải không vậy.”

Dụ Bạch dùng sức nhéo cánh tay Ân Chi Dao: “Phải mà.”

Thế nhưng, cậu bạn Trần Hạng Vũ vậy mà lại một lời dứt khoát từ chối: “Thế vừa hay, mình cũng không thích ngồi cùng nam sinh, bạn Ân Chi Dao, chúng ta nhất định có thể hòa thuận vui vẻ giống như tỷ muội.”

Dụ Bạch nhìn Trần Hạng Vũ tấn công phòng thủ gì cũng bất động, chỉ có thể thấp giọng dụ dỗ Ân Chi Dao: “Cậu khuyên bạn cùng bàn, nếu không sau này đừng hòng mình vẽ móng cho.”

Trần Hạng Vũ nghe thấy liền từ trong cặp lấy ra một đống lọ sơn móng tay với sơn bóng, thậm chí còn có máy hong khô bằng tia tử ngoại, dứt khoát bày ra trên bàn—

“Tỷ muội, sau này móng tay cậu mình nhận thầu!”

Dụ Bạch:??

Cậu bạn học này bị gì thế!

…..

Hoàn toàn bại trận bởi Trần Hạng Vũ, Dụ Bạch chỉ có thể ngượng ngùng trở về vị trí của mình.

Trần Hạng Vũ nhìn Dụ Bạch, giống như tri kỷ rù rì với Ân Chi Dao: “Loại trà xanh đó sao cậu chịu được cô ta lâu vậy?”

Ân Chi Dao khó hiểu nhìn Trần Hạng Vũ: “Bạn nè, phong cách cậu không đúng lắm nhen, con trai các cậu không phải đều mê mẩn kiểu như Bạch Bạch sao?”

Trần Hạng Vũ cười bảo: “Mình khác đám thẳng nam thối đó, mình thích kiểu con gái như cậu hơn.”

Ân Chi Dao nổi da gà: “Không, không cần đâu, cảm ơn.”

Trần Hạng Vũ: “Cậu muốn vẽ móng sao, mình có thể vẽ cho cậu, bảo đảm đẹp hơn bạn cùng bàn tiền nhiệm.”

“Cậu biết thật sao?”

“Đương nhiên.” Trần Hạng Vũ nhìn tay Ân Chi Dao, trực tiếp cầm lấy, bình phẩm: “Cậu sao lại như móng gà vậy, vừa khô vừa ráp, không thoa kem dưỡng tay à?”

“Không có.”

“Chẳng lẽ cậu không biết bàn tay chính là gương mặt thứ hai của con gái sao?” Nói rồi Trần Hạng Vũ từ trong cặp lấy ra một tube dưỡng da tay mùi hoa cúc, trước tiên nặn lên tay mình rồi lại thoa lên tay Ân Chi Dao: “Nhớ cách mấy tiếng đồng hồ thì bôi một lần, ngày nào cũng phải bôi.”

“Phiền phức quá.”

“Cậu có muốn đẹp lên không.”

“Muốn.”

“Vậy phải kiên trì hàng ngày.”

“Được rồi.”

Ân Chi Dao chấm chút kem dưỡng da trong lòng bàn tay Trần Hạng Vũ.

………

Đúng lúc này, các bạn nữ trong lớp bắt đầu xôn xao.

Trình Vọng và các bạn khác trong tổ kiểm tra đi tới cửa lớp 10-12.

Hôm nay hẳn là đến phiên lớp anh đi kiểm tra việc thực hiện kỷ luật và vệ sinh của lớp dưới. Thân là lớp trưởng, hiển nhiên Trình Vọng không thể thoái thác vị trí làm người dẫn đầu.

Anh dẫn các thành viên trong tổ kiểm tra đi vào lớp, ánh mắt quét thẳng đến vị trí Hứa Nhã Đồng ở dãy cuối.

Lướt qua một lượt liền dời đi.

Ánh mắt Hứa Nhã Đồng giao với anh, đáy lòng khấp khởi không thôi.

Hai nữ sinh ngồi phía trước cũng quay lại, nhỏ giọng nói: “Nhã Đồng, anh ấy đang nhìn cậu kìa!”

“Đúng đó, vào lớp ánh mắt đầu tiên đã tìm cậu rồi kìa!”

Hứa Nhã Đồng đỏ mặt: “Đừng nói bậy mà, không chắc là tìm mình đâu.”

Dụ Bạch với nụ cười mỉm của Phật Di Lặc, đột ngột lên tiếng: “Cũng thật sự không chắc là đang tìm ai nhỉ.”

……..

Thành viên tổ kiểm tra tận chức tận trách kiểm tra tình hình vệ sinh trong lớp và trên bảng thông báo, học sinh trong lớp đều thành thành thật thật tự học, cũng không thì thào nói chuyện riêng nữa, biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.

Có lẽ là “cận hương tình khiếp”, Ân Chi Dao không dám quay lại nhìn Trình Vọng, chỉ vùi đầu làm bài tập, vờ như không hề xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng tiếng bước chân lại nghe rất gần, khóe mắt cô rõ ràng cảm giác được có người đứng bên cạnh, ngẩng lên liền trông thấy đôi mắt hoa đào xênh xếch của Trình Vọng đang chăm chú nhìn mình.

Mặc dù khóe môi phảng phất ý cười, nhưng trong mắt lại rét căm căm.

Trái tim Ân Chi Dao giật thót.

Trình Vọng liếc về phía Trần Hạng Vũ: “Cho hỏi em rất thân với bạn ấy sao?”

Ngữ khí thản nhiên, nhưng lại có loại cảm giác không hài lòng nào đó.

Trần Hạng Vũ luống cuống, ngây ngốc trả lời: “Không, không thân lắm ạ.”

“Không thân sao em còn chạm tay bạn ấy?”

…………

Dưới ánh mắt khó hiểu của toàn thể bạn cùng lớp, Trình Vọng không chút lưu tình ghi lại tên của Ân Chi Dao và Trần Hạng Vũ, hơn nữa còn trừ điểm hạnh kiểm của họ.

Vốn dĩ đợt kiểm tra học sinh lần này trọng điểm là bảng thông báo và tình hình vệ sinh lớp học, kiểm tra kỷ luật cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.

Hơn nữa, trước đây lúc Trình Vọng đi kiểm tra cũng chưa bao giờ đặc biệt làm khó các em lớp dưới.

Dù sao ai cũng tham gia tiết tự học, hơn nữa cũng đâu có thì thào nói chuyện riêng.

Ai ngờ đến hôm nay anh vậy mà làm thật, không chỉ ghi tên trước mặt mọi người, thậm chí còn trừ điểm.

Các nữ sinh đương nhiên cũng phát hiện Trình Vọng hình như đặc biệt ghim Ân Chi Dao, từ lần đầu tiên ở buổi chào đón học sinh mới toàn trường rồi lại tới đợt kiểm tra kỷ luật lần này, tóm lại anh luôn tìm Ân Chi Dao.

“Chắc chắn anh ấy rất không thích Ân Chi Dao.”

“Không phải đâu, hai người họ không quen biết, làm sao nói là ghét hay thích chứ.”

“Họ vốn không phải là người cùng một thế giới.”

……..

Hứa Nhã Đồng nói với các nữ sinh trong lớp: “Anh Trình Vọng chỉ vô cùng chính trực mà thôi, từ nhỏ anh ấy đã vậy, với những chuyện không vừa mắt thì sẽ muốn giữ gìn chân lý.”

Các nữ sinh nhao nhao khen ngợi: “Nhã Đồng, cậu hiểu anh ấy thật đấy.”

“Nhã Đồng và Trình Vọng là thanh mai trúc mã, đương nhiên hiểu rõ rồi.’

“Mối quan hệ như vậy thiệt khiến người ta ngưỡng mộ.”

Hứa Nhã Đồng cũng thích được tán tụng, cười nói: “Thật ra mình với anh ấy không thân lắm đâu, ở trường anh ấy rất ít khi nói chuyện với mình, có thể là vì quan hệ của hai nhà nên phải đặc biệt tránh tình nghi, anh ấy không muốn mình ở trường bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu, dù gì bây giờ vẫn còn nhỏ.”

“Cưng chiều quá đi!”

“Woo hoo, thần tiên ca ca!”

………

Trong âm thanh ca tungj ngưỡng mộ của các nữ sinh, Hứa Nhã Đồng liếc mắt nhìn bóng lưng Ân Chi Dao.

Mặc dù ngoài miệng cô nàng nói như vậy, nhưng trong lòng rốt cuộc rất rất không vui.

Suy cho cùng, cho dù Trình Vọng ngứa mắt Ân Chi Dao đi nữa thì cũng tốt hơn thái độ thờ ơ lạnh nhạt không chú ý, không để tâm đến mình.

Ân Chi Dao nghe thấy Hứa Nhã Đồng và các nữ sinh xì xào nói chuyện sau lưng, trong lòng tóm lại có chút không vui, lại thử quan sát vẻ mặt đau khổ của Trần Hạng Vũ bên cạnh, không biết nên an ủi anh bạn như thế nào.

“Tiêu rồi tiêu rồi, thật sự tiêu rồi.” Trần Hạng Vũ sợ vô cùng, cứ như thím Tường Lâm, lải nha lải nhải than phiền không thôi—

“Ba mẹ mình dữ lắm, trước khi vào cấp ba đã cảnh cáo mình không được yêu sớm, nếu dám yêu sớm thì chặt đứt chân mình!”

“Mình thật sự tiêu rồi! Nếu để Miss Trương biết được, chắc chắn sẽ gọi điện báo với ba mẹ mình!”

“Ân Chi Dao, không ngờ tình hữu nghị cách mạng của chúng ta lại ngắn ngủi như vậy. Huhu, hôm nay chúng ta phải xa nhau thôi!”

Ân Chi Dao nhìn Trần Hạng Vũ dùng sách vở dựng nên “vĩ tuyến 38” trên bàn học của hai người.

Cô hách xì một cái, an ủi: “Yên tâm, anh ấy cảnh cáo chúng ta rồi sẽ không báo với giáo viên đâu.”

“Anh ấy ghi lại tên chúng ta rồi đó, nhất định sẽ báo với giáo viên!” Trần Hạng Vũ than khóc thảm thiết: “Mình thật sự tiêu rồi!”

“Anh ấy sẽ không làm vậy đâu.” Ân Chi Dao thấy hơi phiền: “Cậu đừng gào nữa!”

“Sao cậu biết?”

“Mình quen anh ấy.”

“Cậu quen anh ấy?” Trần Hạng Vũ không tin cho lắm: “Sao cậu có thể quen Trình Vọng chứ, khoác lác!”

“Mình thật sự quen anh ấy, an tâm đi, anh ấy không phải tiểu nhân cáo trạng sau lưng người khác đâu.”

Thế nhưng Ân Chi Dao còn chưa nói xong thì giáo viên chủ nhiệm Miss Trương đã nổi giận đùng đùng đi vào lớp, nói với Ân Chi Dao: “Ân Chi Dao, Trần Hạng Vũ, hai em tới phòng giáo viên một chuyến!”

Trần Hạng Vũ nhìn Ân Chi Dao.

Ân Chi Dao:…….

Mặt đau ghê ta ơi…

Trong văn phòng, sau khi Miss Trương ba lần bốn lượt xác nhận giữa hai người chỉ là “tình đồng đội” đơn thuần nhất mới buông tha không cần mời phụ huynh.

Nhưng cô cũng nghiêm khắc căn dặn hai người, Nam Thành Nhất trung tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ tình huống yêu sớm nào tồn tại.

Dù sao….chuyện này trực tiếp liên quan đến tỷ lệ học lên cao cũng như danh tiếng của trường.

Đồng thời, cô cũng nói rất rõ ràng: “Hiện tại, các em đều là những cỗ máy học tập không có cảm tình, đừng có mơ mộng viễn vông, chờ đậu vào đại học trọng điểm, sư ca mỹ nữ trong trường còn không đủ cho các em hoa mắt hay sao? Bây giờ dám yêu sớm, bắt được một người loại một người!”

Sau khi Ân Chi Dao và Trần Hạng Vũ liên tục cam đoan, nghĩ lại mà sợ ra khỏi văn phòng.

Trần Hạng Vũ hỏi: “Không phải cậu nói anh ấy tuyệt đối sẽ không tố cáo à?”

Ân Chi Dao có chút buồn bực: “Mình nhìn nhầm người rồi!”

………

Sau khi tan học, Trình Vọng và một nhóm nam sinh đến sân thể dục chơi bóng, xa xa trông thấy Ân Chi Dao núp sau cây cổ thụ.

Anh cười nói mấy câu với bạn bè, sau đó chầm chậm chạy đến trước mặt cô.

Anh vẫn mặc áo thun chơi bóng màu lá phong như trước, dù đã cuối thu nhưng trên người vẫn toát lên hơi nóng hầm hập, vừa lại gần, Ân Chi Dao liền theo phản xạ lùi về sau hai bước.

Thấy vẻ tiu nghỉu trên mặt Ân Chi Dao, Trình Vọng bật cười, đưa tay xoa đầu cô: “Bị giáo viên mắng à?”

Ân Chi Dao tránh né anh, tức giận hỏi: “Hôm nay anh cố ý phải không?”

“Cố ý gì chứ?”

“Cố ý hại em mất mặt.”

“Nắm rõ trọng điểm, là em lúc lên lớp dây dây dưa dưa với bạn nam.” Trình Vọng có chút bất mãn nói: “Em còn cãi lý, lẽ nào anh cố ý để hai người nắm tay?”

“Tụi em không có nắm tay!” Ân Chi Dao đỏ bừng mặt, giải thích: “Tụi em chỉ đang thoa kem dưỡng da tay thôi!”

“Thoa kem dưỡng da?” Trình Vọng cười lạnh: “Hai người cầm tay cùng thoa?”

“Cậu ấy…cậu ấy không phải con trai, là bạn nam tri kỷ!”

“Bạn nam tri kỷ gì chứ.”

Trình Vọng thấy nhóc con này có khi thật sự rất ngây thơ đến đáng yêu: “Nói bạn nam tri kỷ đều là chiêu trò hết, cậu ta lừa em, chiếm tiện nghi của em, biết chưa hả!”

“Mới không có, anh không hiểu.”

Anh cũng đâu có bạn thân là nam biết vẽ móng tay.

Bản thân Trình Vọng là nam, anh có thể không hiểu, nhưng thấy Ân Chi Dao không nghe lời thì tâm trạng hơi nóng nảy: “Em có biết con trai tuổi dậy thì không, không dễ đụng chạm…”

Ân Chi Dao không hiểu lời anh, vẫn bác lại: “Có gì mà không đụng chạm được, lẽ nào là bánh bột sao!”

Trình Vọng trách phạt vỗ đầu cô, dứt khoát rõ ràng, trực tiếp nói thẳng: “Ý của anh là, con trai ở độ tuổi này rất dễ rung động, nếu em không thích người ta, đừng có làm mấy hành động khiến người ta hiểu lầm.”

“Làm gì có.” Ân Chi Dao không chút để tâm nói: “Chạm tay một cái thì rung động sao? Vậy rung động đó có phần dễ dãi quá rồi.”

Trình Vọng cười lạnh: “Bởi vì em không hiểu con trai.”

Ân Chi Dao suy nghĩ, dứt khoát cầm bàn tay to lớn ấm áp của anh.

Trái tim Trình Vọng run lên, ánh mắt hạ xuống, nhìn móng vuốt nhỏ đang siết chặt tay mình.

Tay Ân Chi Dao ấm áp lại hơi lành lạnh, da thịt mềm mại, đầu ngón tay còn dùng sức, hình như cũng rất căng thẳng, nắm chặt ngón áp út cùng ngón giữa của anh.

Tim anh đập chậm mất hai nhịp: “Em làm gì vậy?”

“Anh cũng là con trai, anh rung động rồi sao?”

“………….”

Mic: Bộ này từ giờ mình sẽ cố gắng đăng 2 chương/tuần, để cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình. Tuần trước lượt view còn vượt trên 10 nghìn (quá sức bất ngờ). Một lần nữa, cảm ơn các tềnh yêu rất rất nhiều *muah muah*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi