CƯỚP ANH TỪ TAY ĐỊNH MỆNH!

Tay Nhã Thư mở dần từng lớp nilong. Nhẹ nhàng đặt chạm tay vào bìa sổ. Thấy tim mình hồi hộp hơn bao giờ hết. Chính cô cũng không hiểu.

Những đầu ngón tay vẫn di di trên từng họa tiết vintage tinh tế của bìa sổ. Cô hít hơi thật sâu rồi thở mạnh, chạm tay vào cạnh, mân mê viền sổ, lẩy nhẹ…

Gió lay mạnh qua ô cửa sổ, bật tung lớp rèm cửa, cuốn sổ trong tay Nhã Thư bật mở những trang đầu tiên, phần phật trong gió. Cơn gió qua đi, chợt im bặt. Thư mím môi mở trang đầu tiên:
“Nhật kí cho con – mẹ Bích Nhã”

Tim Thư lẩy bẩy run, có điều gì đó thật thân thuộc trong nét chữ này, có điều gì đó gợi biết bao cảm xúc trong cái tên kia. “ Mẹ Bích Nhã”, ồ có một chữ tên cô.
- Mẹ Bích Nhã!
Thắc mắc của Thư bật ra thành cả lời nói thầm thì. Ai vậy nhỉ? Sao trong nhà cô lại có nhật kí của một người lạ mà chưa bao giờ Thư kịp nghe tên.
Có tiếng bước chân đến rất gần.
- Nhã Thư, còn chưa ngủ sao?
- Dạ!

Cô vội vàng đứng lên, gấp cuốn sổ nhỏ, nhanh tay cho vào dưới vạt váy ngủ dài tận dưới đầu gối.
- À, à, con… con…
- Sao vậy? Mẹ tưởng con đã ngủ rồi đấy! Đừng lọ mọ ở đây nữa!
- Con.. Dạ con… nhớ ba ạ!
-
Thư giật mình khi mẹ vẫn bước thật chậm lai phía cô. Dịu dàng đứng sát cạnh cô. Cô vội ngồi xuống, kẹp cuốn sổ vào giữa hai chân. Đặt tay ngay ngắn lên bàn. Mẹ ôm lấy đầu cô thủ thỉ:
- Về phòng ngủ thôi con gái, ngủ một giấc ngày mai sẽ quên hết mọi chuyện. Được không?
- Dạ, dạ… con về phòng ngủ ngay đây ạ.
-
Nói rồi, chậm chậm luồn tay xuống váy cầm nhẹ cuốn sổ qua lớp váy mỏng làm điệu bộ như xách váy. Đứng lên rồi đi ra cửa. Ánh sáng mỏng tanh của chiếc đèn bàn che đi những run rẩy ửng đỏ trên gương mặt cô.

- Nhã Thư!
- Dạ!
Tiếng goi giật lại của mẹ khiến cô giật mình, quay ngắt lại, tay vẫn giữ chặt cuốn sổ như bảo bối, càng siết chặt.
- Con… sẽ tha thứ cho Thụy Dương chứ? Về chuyện của ba
- Con…
-
Đầu óc Thư lúc này hoàn toàn không thể tư duy nổi. Toàn bộ sự chú tâm của cô xoáy sâu vào cuốn sổ dưới lớp váy kia. Nó có thể là tất cả những điều cô muốn biết. Tất cả nhứng sự thật mà Thụy Dương chả muốn cô biết lắm đó sao. Tất cả những điều của quá khứ mà bao lâu nay cô không được phép biết.

- Con…
- Thôi… con về phòng đi. Nghỉ ngơi một chút để mai còn đi học. Mình sẽ nói chuyện này sau.
- Dạ!
-
Những bước chân của Nhã Thư xa dần trả lại không gian tĩnh mịch. Bà Lê đắm mình trong bóng tối mờ mờ của căn phòng. Nơi này đã diễn ra không biết bao nhiêu chuyện. Nơi này đã chứng kiến nước mắt, khổ đau, hạnh phúc, đổi đời và cả tội lỗi. Nơi này rất lâu rồi bà không được phép đặt chân vào. Và khi được phép lại không dám đặt chân vào. Đột nhiên thấy lành lạnh nơi sống lưng, bà vội đứng dậy, không dám tắt đèn, chầm chậm bước ra bên ngoài. Nỗi ám ảnh suốt bao nhiêu năm tháng qua vẫn không một phút giây nào nguôi trong lòng người đàn bà đầy tội lỗi này. Cánh của phía sau lưng đáp gió đập mạnh. Bà Lê thấy tim mình giật thót. Bước vội về phía phòng mình đóng sập cửa.

Đêm hôm ấy nơi từng góc căn nhà vốn lạnh lẽo, 3 con người lặng lẽ ngồi một mình với những câu chuyện quá khứ không buông tha. GIó bên ngoài vẫn gào thét. Đêm oằn mình trong những tiếng thở dài não nề. Tiếng mưa nghẹn lại cùng nước mắt của cô gái nhỏ vốn ngờ nghệch và cả tin.

- Thụy Dương tỉnh dậy trên sàn gỗ trong tình trạng không mặc gì. Bỗng nhếch mép cười cho cái bản thân sao mãi chưa kịp ốm để nghỉ học. Cơ mà thật ra nghỉ học ở nhà cũng chả hay ho, thú vị gì chỉ là thắc mắc sao mình khỏe đến vậy. Nhạc chuông điện thoại tẻ nhạt vẫn vang lên khó chịu, nhưng cái tên thì chẳng khó chịu chút nào. Là Vũ Huy. Thụy Dương lại cười khẩy nhưng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Ánh mắt hình như ánh lên nhiều niềm vui khe khẽ:
- Alo, gì đấy?
- Dậy chưa?
- Chưa!
- Thế để cho mỗi cái miệng dậy thôi hả? Dưới cổng, cho “em” 5 phút chuẩn bị!
- Đi học thôi mà cũng phải vội!
- Ai bảo đi học?

- Thế đi đâu?
- Lượn! Hỏi nhiều quá! Nhanh lên cái! Có đi không thì bảo?
- Có!
Thụy Dương trả lời nhanh và gọn!

Vũ Huy giật mình, quay lai hớn hở khi nghe tiếng lạch cạch mở cổng. Không phải Thụy Dương. Cô gái bước ra là Nhã Thư. Vũ Huy thấy tim mình giật thót, bối rối đập chậm lại. Nhưng anh vẫn nhìn thẳng về phía cô, không giấu diếm một niềm xót thương trước vẻ tiều tụy nơi cô gái vốn tươi vui như nắng hè ấy. Nhã Thư cũng ngẩng đầu nhìn Huy, cái nhìn không giống trước đây, cái nhìn thẳng không ngần ngại. Đôi mắt sưng húp lên vì một đêm nhiều biến động. Những vệt sáng tối u buồn không còn long lanh và trong veo như lần đầu khiến tim anh xôn xao ở sân bóng.

Gió lạnh vẫn lướt qua. Khoảng không giữa họ mướt gió buốt rát như thổi vào tận tim. Huy thấy ánh mắt Thư như xuyên qua gió xuyên qua tất cả xoáy thẳng vào đáy mắt anh, dò xét. Họ đứng đó hồi lâu lặng lẽ nhìn nhau. Những con người đã từng yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, từng khát khao muốn ở bên, bảo vệ nhau, giành cho nhau những tình cảm ngọt lịm và ấm áp nhất giờ phản bội trái tim mình để yêu thương trở thành thù hận trong chốc lát. Chốc lát không đủ để quên, không đủ để dặn mình không nhớ chỉ đủ để nỗi đau tràn ngập trong tim họ.

- Chào cậu!
Thư khẽ cười, vẫn nụ cười má lúm ấy nhưng lúc này chỉ hờ hững khẽ nhếch nơi khéo miệng. Huy xót xa:
- Ừ! Chào Thư! Cậu đi học à?
- Đến nơi phải đến!

Huy hơi giật mình vì cách trả lời cụt lủn không thường có ở cô. Nhưng Nhã Thư vẫn khẽ cười, nụ cười của cô lúc này vẫn vậy, dù không còn trong veo nhưng đủ sức làm mọi thứ nhẹ dịu hơn và người đối diện cũng nhất định cố gắng để không làm tổn thương nụ cười kia.

- Thụy Dương sắp xuống! Tớ đi trước. Chúc vui vẻ nhé!

Nói rồi, cô bước qua Huy,nhẹ nhàng như một cơn gió mỏng, có thể tan đi bất cứ lúc nào. Lúc này đây, ngay cả lúc này đây, khi đã biết mình thật sự yêu Thụy Dương, bàn tay Huy vẫn muốn xòe ra níu giữ bàn tay vừa lướt qua anh. Ủ ấm bàn tay trong tay mình, xoa dịu những tổn thương đang dày vò cô gái nhỏ. Đừng tan đi nhé, sự trong veo dịu dàng và đôi mắt thiên thần kia. Vì nếu vì anh mà Nhã Thư đánh mất đi những điều tuyệt vời đó thì cả cuộc đời này Vũ Huy sẽ chẳng thể tha thứ cho mình. Chắc chắn vậy.
- Nhã Thư….
-
Nhã Thư không quay lại, nhưng bước chân cô đã khựng lại. Hóa ra dù căm ghét, dù muốn vứt bỏ hết, dù muốn đổi thay, giọng nói kia vẫn khiến cô dừng lại. Ánh mắt kia vẫn đủ níu giữ ánh mắt cô. Và trái tim kia vẫn là tất cả những điều trái tim non nớt của cô trót yêu từ ngày nào, chẳng dễ gì bỏ lại phía sau.

- Mặc ấm nhé! Đừng khóc một mình! Hứa với tớ!
Nhã Thư….
Nhã Thư không quay lại, nhưng bước chân cô đã khựng lại. Hóa ra dù căm ghét, dù muốn vứt bỏ hết, dù muốn đổi thay, giọng nói kia vẫn khiến cô dừng lại. Ánh mắt kia vẫn đủ níu giữ ánh mắt cô. Và trái tim kia vẫn là tất cả những điều trái tim non nớt của cô trót yêu từ ngày nào, chẳng dễ gì bỏ lại phía sau.
- Mặc ấm nhé! Đừng khóc một mình! Hứa với tớ!
Chân Thư không bước được nữa, nó chênh vênh, ngập ngừng. Chưa bao giờ Thư muốn ào tới, muốn ôm chầm lấy anh, muốn giành lấy anh lại cho mình như lúc này. Anh là của cô, đã là của cô, mãi mãi là của cô. Trái tim Nhã Thư cứ gào thét thế cho đến khi nghe tiếng xe phía sau nổ máy. Vũ Huy vòng xe trước mặt cô. Ánh mắt anh lướt qua cô, một chút rụt rè nhưng không ngoái lại. Thụy Dương phía sau áp sát mặt vào lưng anh. Ôm sát lấy vòng eo anh. Chân cô bướng bỉnh đặt lên phía trước sát chân anh. Hoàn toàn không chú ý đến cô. Nhã Thư mím môi cho gió tát vào mặt mình. Tỉnh lại đi Thư, lúc này mày chỉ có một mình, một mình thôi!
- Cho em một ly có cồn?
- Cồn!
- Vâng!
- Là gì? Cồn này hả? Nướng gì đấy!
Tùng vừa nói vừa đặt bình cồn nướng mực lên bàn pha chế. Chưa sáng ra mở cửa đã thấy con bé ào đến đòi cồn.
- Ý em là thứ gì có cồn, uống được, thật mạnh!
Nói rồi cô vớ ngay chai rượu volka để pha chế bên cạnh. Mở nắp. Há miệng tống thẳng vào miệng. Tùng giằng mạnh khỏi miệng Thư.
Và phù…
Mặt Tùng đầy rượu cay xè.
- Cay quá! Cay
- Em điên à! Đừng làm loạn ở quán anh
- Hôm nay em là khách!
- Không bán rượu cho trẻ vị thành niên!
- Em 18!
- Kệ em! Anh là chủ!
Nhã Thư gườm gườm nhìn Tùng bằng đôi mắt vẫn chưa kịp hết đỏ.
- Không phải nhìn anh cái kiểu đó! Ngồi xuống ghế! Cái miệng kia không phải để uống rượu!
Nhã Thư vẫn không nói. Cô lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế dài quen thuộc, ôm chiếc gối ngồi thu lu, bắc hai chân lên ghế và ôm vào tay mình cốc cacao nóng. Ừ đúng rồi, chẳng ai lo cho mình cả, phải tự lo cho mình thôi! Ừ đúng rồi, mình cần biết tự làm ấm tay mình, tự chữa lành trái tim mình, tự làm vui mình, tư giành lại những thứ mình đã mất, Không được hồ đồ nữa. Không hồ đồ nữa. Thư thấy tim mình lên tiếng khẽ khàng nhưng đầy quyết tâm.
- Làm gì mà ngẩn ra thế!
Thư không trả lời, cô đứng lên vơ vội chiếc áo khoác, để lại chiếc balo đi học, định bước ra khỏi quán.
- Này này, em đi đâu đấy?
- Kệ em!

Thư vẫn bước. Tùng đưa tay kéo mạnh tay Thư, chân cô chếnh vếnh ngã vào lòng anh. Tùng bối rối. Thư lạnh lùng đứng thẳng dậy. Giật mạnh nhưng bàn tay Tùng vẫn đủ tỉnh táo nắm chặt tay Thư trong tay mình.
- Em định đi đâu? Không phải giờ là giờ em nên đi học à?
- Không! Buông ra! Học hành gì? Buông em ra!
- Em đừng có điên nữa đi! Đi đâu! Anh đi với em!
Thư lại gườm mắt nhìn Tùng, hơi khó chịu. Nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô. Thật ra tìm Nhã Thư cũng mềm nhũn. Những ngày như hôm nay cô thèm lắm ai đó ở bên, thèm ai đó chỉ cho cô phải làm gì, phải sống tiếp thế nào. Nhưng cô biết, chẳng còn ai trên đời này đưa tay ra thật tâm nắm lấy tay cô dẫn đi, chẳng còn ai trên đời này dẫn bước cô đi được nữa. Không phải ba, không phải mẹ, không phải Vũ Huy, sẽ chẳng phải ai cả. Cô nhìn Tùng hồi lâu rồi chầm chậm:
- Ừ đi, nhưng đừng có xen vào chuyện của em đấy!
- Nếu em không làm gì quá điên rồ như nãy giờ..
- Đó là việc của em hoặc anh có thể không đi. Em không cần!
- Ừ, nhưng hứa với anh ngày mai phải đi học, ok?
- …
- Nếu vậy hôm nay anh sẽ vứt miệng ở nhà đi theo em! Được chứ?
- Ừ!
Chiếc vespa cổ cành cạch giữa phố. Tùng lái xe nhưng thi thoảng vẫn khẽ ngước ngước về phía sau như sợ rằng cô gái phía sau đã biến mất. Em không nói. Em im lặng. Cái im lặng của người con gái nhỏ lần đầu tiên vươn mình trước những khó khăn của cuộc đời. Khó khăn ấy Tùng không hiểu hết nhưng niềm thương cảm thì cứ trực trào dâng trong anh, tự nhiên đến mức không lý giải nổi.
Chiếc xe dừng lại ở một shop quần áo khá Rock – chip khá hầm hố. Tùng có dự cảm không lành chút nào :
- Em làm gì ở đây?
- Mua quần áo?
- Những thứ này sao? Anh làm gì thấy em mặc quần bao giờ?
- Thì giờ mặc!
- Em mặc váy đẹp mà!
Thư im lặng không nói. Một hồi cô mới lên tiếng.
- Anh cất miệng ở nhà rồi mà!
- À, ừ!
Tùng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi nhìn đống quần áo cái đen, cái nâu, cái jean cái đính đá của Thư. Không xấu nhưng không giống với Thư mà anh quen. Lạ lắm.
- Dừng lại anh!
- Làm gì ở đây? Đừng nói em cắt tóc nhé!
Thư bước vào, chầm chậm ngồi trước gương, đợi anh chàng cắt tóc điển trai đang bận chăm sóc cho cô nàng bên cạnh! Thư thì thầm gì nhỏ lắm, Tùng không nghe rõ. Có lẽ chính cô cũng không đủ sức để nói to nữa. Mái tóc này là tình yêu của Thư, là niềm tự hào Thư đã dưỡng nuôi từ mấy năm nay. Cô thích có tóc dài để được ba vuốt vuốt, ba bảo ba thích con gái tóc dài. Cô thích có tóc dài để được mẹ chải đầu, thường lúc ấy mẹ im lặng nhưng Thư thích lắm. Cô thích có tóc dài để cài những chiếc cặp Huy tặng, để được anh lén hôn nhẹ lên mái tóc bay bay. Giờ thì tóc dài để làm gì? Thư thấy mắt mình khẽ rơm rớm. Nhanh như cắt, cô cắn chặt môi, giữ nước mắt lại trong khóe mắt.
- Cắt đi ạ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi