CƯỚP ANH TỪ TAY ĐỊNH MỆNH!

Thụy Dương nghe rất rõ và hiểu rất rõ bên trái mình là ai. Cô mím môi, khẽ hấp háy mắt, rồi thản nhiên cho tay lật lật những bắp ngô dưới trên giá bếp. Những đốm lửa chạm khẽ vào tay cô, rát rát. Dương mặc kệ.
Tùng im lặng ngồi sát bên Thư, muốn đưa tay ôm trọn lấy bàn tay bé nhỏ đang bất động kia nhưng nhanh chóng cưỡng lại. Thư không chào Dương. Còn Dương thì hoàn toàn không để ý thấy. Dù họ ngồi sát cạnh nhau, dửng dưng như những người xa lạ. Hơi bất ngờ một chút khi Nhã Thư lại là người lên tiếng trước, cô quay lại nhìn sâu vào mắt Vũ Huy. Trong ánh mắt ấy có yêu thương không tới, có níu giữ không thể, có căm hận không nỡ, chỉ nỗi đau và tủi hờn thì tròn đầy, vỡ vành đến sóng sánh. Tùng ghé sát vào tai Thư thủ thỉ:
- Anh đưa em về nhé!
Thư quay lại, nói to:
- Ơ, Huy ngồi xuống đi, đi ăn ngô nướng mà. Sao đứng vậy. Thụy Dương đợi kìa.
Nhã Thư không gọi Thụy Dương là chị nữa. Giọng điệu lạnh lung của cô gái vốn dịu dàng ấy khến Tùng và Huy không khỏi bất ngờ. Bốn người ngồi sát cạnh nhau. Nhưng khoảng cách giữa họ xa vời lắm. Gió len giữa họ thành những khoảng trống hoang hoải, trống, trống lắm.
Thụy Dương thản nhiên lấy tay lật lật mấy bắp ngô, đột nhiên cô bị chạm mạnh vào tay Thư, như phản xạ tự nhiên Thư đẩy tay ra. Bắp ngô trên tay Dương lẩy mạnh, chiếc vỉ sắt kê chúi xuống, bật lên chân Thư một lớp than bụi đỏ ửng.
- Ối!!!
Nhã Thư kêu lên, đứng bật dậy, quên cả phủi bụi than cho khỏi bỏng. Tùng cuống quýt dùng tay lau sạch chân cô, Huy cũng ào đến xót xa. Chỉ có Thụy Dương hoàn toàn dửng dưng. Cô đứng nhìn Nhã Thư bằng ánh mắt lơ đãng và cái nhếch mép nhạt nhẽo đến vô cùng. Nhã Thư cũng không còn ngần ngại, đáp lại bằng cái nhìn xuyên suốt hoàn toàn không còn chút sợ sệt.
Gió lùa mạnh giữa những khoảng không vô định. Thuy Dương vòng tay ôm sát bờ lưng Huy, mái tóc ngắn bung nở, rối bung trước mặt. Hơi ấm từ Huy là điều duy nhất cô cần lúc này. Vòng tay cô càng ôm chặt hơn bao giờ hết. Gió vẫn thản nhiên lùa mạnh vào tóc, vào da mặt.
- Thụy Dương?

Thụy Dương không đáp lại, cô hơi nới lỏng tay. Linh cảm của một cô gái đôi khi nhạy cảm quá mức cần thiết nhất là một cô gái đã đi qua quá nhiều nỗi đau, quá nhiều mất mát như Dương. Cô im lặng.
- Thật ra, tớ định nói điều này từ lâu! Về Thư ấy...
Tay Dương đã hoàn toàn buông khỏi vòng eo Huy. Gió vô tình thốc mạnh giữa khoảng không của họ. Như đùa cợt. Như trêu ngươi. Dương nuốt nước bọt nghe tim mình ứ lại. Mọi sự bình yên vỡ òa trong tích tắc. Tay cô buông hờ không điểm tưa.
- Thư lo cho cậu, lúc nào cũng chị Dương, chị Dương... Đến lời ước thành tâm nhất của cô ấy cũng là cho cậu. Vậy mà… đến cô ấy bị đau cậu cũng…
- Ừ!
- Tớ không có ý định trách cậu. Chỉ có điều nên để ý đến cô ấy hơn một chút! Dù sao cũng là chị em
- Ừ!
Đáp lại Vũ Huy chỉ là những tiếng ừ lãnh đạm và hờ hững của Dương.
- Là ý kiến của tớ, nghe hay không là tùy cậu. Mà đừng có bất cần kiểu ấy nữa. Cứ nhất định phải đối đầu với tớ thế à? Phát điên lên được mất.
- Dừng lai!
- Gì?
- Dừng lại! Dừng xe lại!
- Cậu điên à? Dừng lại làm gì? Biết đây là đâu không mà đòi dừng lại?
- Dừng lại!
- Định đi bộ về nhà à?
- Dừng lại!
Vũ Huy bóp kít tay gas. Chiếc exciter phanh đĩa giật mạnh. Thụy Dương vụt xuống xe, không nhìn Vũ Huy, tay lại cho vào bao quần, bất cần nhìn đoạn đường trước mặt.
- Cậu làm sao đấy? Tớ chỉ nói thật thôi!
Dương dợm bước tiếp. Gương mặt không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào. Vũ Huy đưa tay, nắm chặt tay Dương trong tay mình. Kéo giật mạnh. Gió cuộn tóc tát vào mặt Dương, đau rát.

- Đi đâu đấy? Cứng đầu vừa thôi! Ngoan cố vừa thôi chứ! Nghĩ lại xem tớ nói gì sai? Đừng suốt ngày chỉ biết làm theo suy nghĩ của mình thế!
Thụy Dương trợn mắt nhìn Huy. Nước mắt muốn ứ ra nhanh chóng được giữ lại bằng cái nheo mắt đầy thách thức. Cô cười khẩy. Một nụ cười nhạt nhẽo chỉ khẽ chạm nơi đầu môi. Ánh mắt cô nhìn chậm vào mắt Huy như có ý hỏi: Nói hết chưa. Đưa tay giật mạnh tay mình trong tay anh:
- Buông ra!
- Đừng điên nữa! Lên xe! Để còn về!
Huy dằn mạnh từng tiếng sự giận dữ đang trào lên khiến anh không kiềm chế nồi.
- Buông ra!
- Cậu nói với tớ một câu cho ra hồn được không? Chúng ta đang yêu nhau đấy! Có cần tớ nhắc lại không? Hay đến tớ cậu cũng bất cần!
Thụy Dương thở mạnh., gió tạt qua như hắt trở lại.
- Buông ra!
- Trả lời đi!
- Ừ!
Tiếng Ừ buông thật khẽ, nhưng đủ sức làm khoảng không xung quanh như chững lại. Nhòe mờ đi. Trái tim Dương trào lên biết bao tủi thân, nỗi đau, uất hận.
Họ đứng thế hồi lâu. Huy nhìn sâu vào mắt Dương. Trong thoáng chốc bắt gặp ánh nhìn hoang hoải, không điểm níu kéo, hoàn toàn không níu giữ. Tay Huy buông chậm. Anh khẽ cười, gật gật đầu rồi quay lại xe. Rồ gas, đi thẳng.


Chiếc taxi đưa Thụy Dương về đến cửa. Cô ngước mắt nhìn con đường dẫn vào nhà. Cây cối từ bao giờ đã trơ lì trong gió rét giống như trái tim cô đã trơ lì từ lâu. Những giọt sáng của ngày sắp đi qua. Trời hoàng hôn hoang hoải với những vệt mây xám xịt ảm đạm. Thời tiết cuối đông buồn đến thê thiết. Thụy Dương ngước mắt nhìn về phía căn nhà. Cánh cửa sổ ở đó chẳng bao giờ mở. Như cuộc sống như trái tim cô chẳng bao giờ cho mình một lối thoát. Dương cho tay vào bao quần siết chặt, như tự cho mình thêm biết bao sức mạnh.
Thụy Dương khẽ nhếch mắt nhìn Nhã Thư đang ngồi co chân trên ghế. Bàn chân có vẻ đã được chăm sóc cẩn thận. Mẹ cô ngồi đối diện. Sự im lặng như đợi cô về để kịp bùng nổ. Đột nhiên Thụy Dương cười. Tiếng cười của cô phá vỡ toang không gian u ám bên trong. Nhưng hoàn toàn không hề vui tươi. Cô đứng trước mặt mẹ cô, nhìn bàn chân Nhã Thư để cười. Tiếng cười oằn mình nhưng khô khốc.
Bốp….
- Câm Miệng
Thụy Dương không cười nữa, cô liếm nhẹ môi mình, thấy nụ cười vẫn chưa tắt hẳn trên môi.
- Nhã Thư… lên nhà!
- Mẹ!
Tiếng Mẹ của Thư hình như nhẹ bẫng, hòa tan trong khoảng không vốn đặc quánh của căn nhà
- Con lên nhà ngay đi!
Cô lướt mắt nhìn chiếc roi da trên tay mẹ. Nhảy từng bước thật chậm lên cầu thang. Cô đứng lại ở bậc chính giữa. Ngoái đầu nhìn lại phía Dương đang nghiến răng, cắn bật môi. TRong khoảnh khắc ấy, Dương ngước lên. Thư lặng lẽ đưa cái nhìn nửa vời về phía cô, không yêu thương, không xót xa chỉ im lìm đến khó hiểu. Dương chầm chậm nở một nụ cười thật khẽ. Khẽ và nhạt đến bất ngờ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi