CƯỚP ANH TỪ TAY ĐỊNH MỆNH!

Cô nhân viên dọn phòng đáp lại bằng ánh mắt lấm lét nhìn anh. Chàng trai đóng lại chiếc cúc áo trên cổ tay, rồi đột nhiên chau mày. Anh tiến lại sát cạnh giường chỗ cô nhân viên chuẩn bị lia chiếc máy hút bụi:
- Dừng lại!
Cô nhân viên giật bắn mình vì tiếng hét bàng hoàng.
Mắt anh mở căng, tim đập mạnh, cổ họng đắng … thở hắt.
Một chiếc vòng cổ… Rất quen.
Dương đứng chênh vênh nới ngã rẽ vào nhà. An Dương là một khu biệt thự khá yên tĩnh với con đường vào rợp cây. Đứng từ góc của cô có thể thấy ngôi nhà mà Thụy Dương đã ở đấy mười bốn năm qua. Ngôi nhà ngày đầu tiên cô bước vào ướt nhoẹt và mệt mỏi . Bao nhiêu năm qua, Dương tự hỏi bước chân vào đây liệu có thật sự là điều đúng đắn và may mắn của cuộc đời cô. Dương mím môi, định quay gót.
- Dương, Thụy Dương…
Dương hờ hững quay lại, từ cổng nhà cô có người đang chạy lại. Không quen. Dương dận chân định bước tiếp.
- Khoan đã!
Dương đưa mắt về phía sau, chàng trai thở mạnh vì vừa chạy vội, hóa ra đã đợi cô trước cửa nhà.
- Anh là ai?
- Tiến! Bố đời! Vũ Huy…

Dương quay hẳn người lại, xoáy mắt vào Tiến. Đôi mắt cô hiểu rằng bên trong cô dự cảm những điều chẳng lành.
- Cô có thể theo tôi vào viện! Vũ Huy đang hôn mê…
Tim Dương khựng lại. Đôi tay cô buông thõng. Đôi chân muốn khụy xuống. Cô gim mình để khỏi ngất xỉu như ban nãy. Sẽ không sao! Sẽ không sao! Cậu ấy sẽ ổn thôi! Sẽ không sao mà! Cậu ấy đã hứa sẽ không rời xa mình, đúng rồi! Vũ Huy không bao giờ nói dối. Cậu ấy sẽ tỉnh lại. Nhất định!
Mùi bệnh viên là Dương khó chịu. Nơi cô đã phải chấp nhận sự ra đi của người mà cô yêu nhất. Những bước chân gấp gáp và vội vã, cô tách ngang đám người đang đợi trước cửa. Nhã Thư đang ngồi khụy xuống ghế, khóc lóc. Cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín. Thụy Dương tạt vào góc tường, hơi áp lưng, mắt nhìn hun hút đăm đăm về phía phòng bệnh.
- Chị đi đi! Anh ấy không muốn gặp chị đâu? Chị về đi!
Dương không nhìn Thư, ánh mắt cô hoàn toàn dửng dưng. Thư kích động bám chặt lấy hai cánh tay Dương:
- Chị nói đi! Đừng có giả bộ câm cái kiểu đó nữa. Tất cả là tại chị.
- …
- Từ khi chị bước chân vào nhà tôi đã mẹ tôi mất, bố mất, giờ là Huy. Đồ phù thủy!
- Nhã Thư!
Tiếng hét của Tùng khiến Thư giật mình, cô quay lại nhìn anh trong chốc lát:

- Đủ rồi đấy! Đây không phải lúc cãi nhau.
Tùng hạ giọng, nhìn sâu vào mắt Thư, cánh tay Thư buông lơi trên vai Dương, cũng là lúc cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.
- Đã qua cơn nguy kịch nhưng cậu ấy vẫn hôn mê,chúng tôi chưa thể nói trước điều gì. Một người vào thăm thôi và đừng làm ồn.
Nhã Thư dợm bước chắn cửa lại khi thấy Thụy Dương tiến vào. Giọng Dương đanh lại:
- Tránh ra!
Nhã Thư đáp lại bằng cái nhìn ương bướng và ánh mắt đầy thách thức:
- Người vào đó nên là tôi, chứ không phải cô. Vì cô…
- Tránh ra!
Thụy Dương gạt mạnh cánh tay Thư đang nắm lấy vai mình. Cú đẩy bất ngờ khiến Thư ngã nhào ra đất. Cả đám Bố đời bu lại đỡ Thư lên. Cô giương đôi mắt đầy căm phẫn nhìn Dương.
- Để Thụy Dương vào!
- Anh….
Nhã Thư quay ngoắt lại nhìn anh, ánh mắt như muốn thiêu đốt mọi thứ. Cô gườm gườm nhìn thẳng về phía Thụy Dương tay đã nắm vào nắm đấm cửa:
- Nếu hôm nay cô bước vào đó, tôi sẽ làm cho cô cả cuộc đời này hối cũng không kịp. Nhớ, cô còn mẹ! Tôi nói được, làm được.
Thụy Dương thấy chân chững lại, tay buông khỏi nắm đấm. Cô nuốt nước bọt thật nhanh thấy cô họng khô khốc…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi