CƯỚP ANH TỪ TAY ĐỊNH MỆNH!

Dương ngồi im nhìn Hoàng Quân loay hoay với những giấy tờ bảo lãnh và nôp tiền bồi thường. Xong đâu đấy anh kéo cô ra khỏi đồn cảnh sát trong ánh nhìn thắc mắc của mọi người:
- Trời! Đẹp trai vậy sao lại yêu một con bé bị câm nhỉ?
- Nhìn cách anh ta đối xử thì có vẻ hôm nay sẽ bị một trận tơi tả không thấy cách anh ta nhìn cô ta à

Quân chui vào xe mở cửa xe trước đẩy cửa xe kế bên:
- Cô nợ tôi thêm 10 triệu và giấc ngủ cực quan trọng đêm nay. Lên xe nhanh
- Cho tôi đến bệnh viện. Được không?
Giọng Thụy Dương cất lên khó nhọc. Anh quắc mắt nhìn cô:

- Gì? Bệnh viện? Cô bị làm sao?
- Không! Chỉ là tôi muốn đến bệnh viện!
- Không làm sao tự nhiên đòi đến bệnh viên trong đêm! Dở hơi à!
- Tôi muốn đến bệnh viên. Xin anh!
Nước mắt Thụy Dương lã chã rơi, vẻ ương ngạnh bất cần mọi khi hoàn toàn biến mất. Hoàng Quân nhìn cô trong chốc lát rồi thở dài:
- Bệnh viện nào?
Thụy Dương bước từng bước chập chững khỏi nhà xe bệnh viện. Cái cảm giác thèm gặp anh đang ngự trị trong cô, cái cảm giác thèm có bàn tay Vũ Huy lúc này thôi thúc Dương hơn bất kì điều gì khác trên đời. Hoàng Quân nhìn Dương qua lớp cửa kính, đôi mắt nhân chìm trong nỗi đau và sự chịu đựng gần như vỡ bung kia khiến lòng Quân chùng lại. Không nhiều lần như thế chính xác là đây mới chỉ là lần thứ 2. Với một người như Quân sự nhẫn tâm được đặt lên hàng đầu, nhiệm vụ lúc nào cũng là điều quan trọng nhất. Nước mắt của kẻ yếu chảy dưới chân anh, những lời van xin một con đường có lẽ không ít.. Hoàng Quân đã chai lì từ lâu và tưởng đã hóa đá thì Quỳnh Thy xuất hiện. Đó là người đầu tiên và cũng là người duy nhất khiến trái tim sắt đá của anh mềm ra bởi đôi mắt biết nói… Quân không muốn và không cho phép Thụy Dương là người tiếp theo. Chân Dương khụy xuống như sắp ngã, cô loạng choạng đứng dậy. Như phản xạ tự nhiên, Quân lên tiếng: - Ở đó! Tôi đưa cô vào!
Thụy Dương nhìn anh bằng cái nhìn biết ơn hiếm thấy, một nụ cười mệt mỏi nhẹ hiện trên gương mặt đang quặn lên bởi nỗi đau của cô.
Tùng ngồi lặng trên ghế, hai cánh tay chống lên trán. Nghe tiếng bước chân anh ngước lên nhìn… Ánh mắt mệt mỏi căng ra… Anh bám tay vào thành ghế, bám chặt… Thấy đau ở những đầu ngón tay. Là thật. Máu dồn lên não…. Lại chuyện gì nữa đây? Tại sao anh ta lại có mặt ở đây? Tại sao?
- Tôi cần gặp Vũ Huy!
Thụy Dương đã đứng trước mắt Tùng từ lúc nào, sự mệt mỏi khiến cô không nhận ra gương mặt trắng bệch của Tùng. Không chỉ Tùng bất ngờ, chính Hoàng Quân cũng đang bất ngờ. Nhưng bằng sự bình tĩnh vốn có, Quân đưa tay lên miệng ra hiệu cho Tùng giữ im lặng.
- Cậu ấy vừa có chút biến chuyển. Bác sĩ vừa tới. Nhã Thư còn ở bên trong.
- Cậu ấy thế nào rồi? Tỉnh rồi hả?

- Ừ! Tỉnh rồi! Nhưng vẫn chưa nói được, cần theo dõi thêm
- Tôi muốn vào đó!
Tùng đưa tay chặn Dương lại.
- Đừng! Nhã Thư vẫn ở bên trong! Bác sĩ nói không được hai người vào cũng lúc cũng không được kích động.
- Tôi muốn gặp anh ấy! Tôi cần gặp anh ấy! Ngay lập tức, anh hiểu không?
Thụy Dương không còn sức để thở mạnh nữa rồi, cô bám lấy cánh tay Tùng:
- Cho tôi vào! Cho tôi vào đi!
- Không được kích động. Cô về nghỉ đi…
Một bàn tay đặt lên vai Tùng, Hoàng Quân lên tiếng:
- Để cô ấy vào đi!

Tùng quay lại nhìn Quân trong chốc lát rồi buông cánh tay xuống. Bằng những bước nặng nề, Thụy Dương đi như người vô hồn về phía cánh cửa phòng bệnh. Cô đưa tay vặn nhẹ. Phìa trong Nhã Thư đang ngồi sát trên đầu giường Huy:
- Cậu tỉnh lại rồi, tỉnh lại thật rồi. Tớ biết cậu sẽ tỉnh lại mà. Tớ đã chẳng còn ai thân yêu ở trên đời nữa rồi! Tớ cần cậu lắm! Rất cần! ! Đừng dọa tớ nữa, được không? Ông trời cứ cướp đi của tớ hết tất thảy mọi thứ. Ba, mẹ rồi Thụy Dương tớ cứ yêu cứ hết lòng vì họ rồi bằng cách này hay cách khác họ lại rời xa tớ. Giờ thì cậu tỉnh rồi tớ sẽ không cho cậu đi nữa. Nhất định không cho cậu đi nữa. Dù cậu có ra sao đi nữa. Tớ cũng nhất định ở bên, chăm sóc cậu. Huy à!
Vũ Huy không nói nhưng hình như gương mặt anh giãn ra, đôi môi anh khẽ mấp máy, tay chuyển động nhẹ rồi dùng hết sức bình sinh đặt lên tay Thư. Thư đưa tay kia nắm chặt tay Huy trong tay mình, nước mắt giàn dụa. Ánh mắt anh hình như ánh lên nụ cười khẽ khàng.
Thụy Dương đứng lặng nhìn những gì đang xảy ra, trước mắt mình. Cô thấy tim mình không còn muốn đập nữa, cô thấy trước mắt mình giống như ác mộng không có thật. Chạy để đến bên anh, để tay anh phủ lên tay cô ấm áp như bao lần, vậy mà giờ đây, tay cô buông thõng nhìn tay anh vo tròn trong tay người con gái khác. Đúng rồi! Chẳng phải chính cô đã đẩy anh đến bên Thư sao? Chính cô đã đẩy anh đến tình trạng này sao? Vũ Huy có tội gì mà bị giày vò không yên mãi trong mối quan hệ giữa họ. Có phải người cuối cùng có lỗi trong tất cả là cô. Chính cô đã cướp anh từ tay Thư, chính cô đã cướp đi tất cả của Thư như cách mẹ cô đã đạp lên tất cả để có ba.
Thụy Dương lùi lại, đẩy nhẹ cửa. Cô nhìn đôi tình nhân kia qua lớp kính dày, họ vẫn nhìn nhau vẫn ở bên nhau thật gần. Lời họ nói cô đã không nghe được nữa rồi nhưng nụ cười mệt mỏi mà an nhiên trên gương mặt người con trai cô yêu thì cô không quên. Không thể quên.
Lùi lại… Thụy Dương cứ thế lùi lại rồi khụy xuống… Hoàng Quân bước vội cô lên, ôm trọn cô trong tay mình.
- Bác sĩ. Bác sĩ. Gọi bác sĩ đi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi