CƯỚP ANH TỪ TAY ĐỊNH MỆNH!

- Xin anh!
Giọng Dương yếu ớt vang lên ngay phía sau như trăm ngàn mũi kim đâm vào tim Quân, nhói, buốt đến tê lạnh. Anh quay lại nhìn cô. Dương đang quỳ trước mặt anh, đưa đôi mắt đẫm lệ hướng về phía anh. Quân thấy nước mắt mình cũng tự nhiên ứa ra, ướt cả mi dưới. Căn phòng mới ban nãy còn chút tươi vui lúc này đã chìm trong nước mắt. Bà Lê khụy xuống bám vào chiếc ghế sofa. Quân và Dương cùng nhìn nhau, nước mắt cùng lã chã rơi. Định mệnh đâu có buông tha cho họ. Định mệnh không chừa lối cho Dương đi! Các cánh cửa chỉ cần khi cô đến đã đóng sầm lại. Mới ban nãy thôi, mấy phút trước cô còn mong được bắt đầu lại cuộc sống của mình, bắt đầu lại từ đầu, đi học, kiếm tiền và nuôi mẹ. Giờ thì đóng sập lại rồi! Dương vẫn đưa đôi mắt ấy lên nhìn Quân. Lần đầu tiên cô nhìn một người con trai với anh mắt cầu xin, nài nỉ quặn đau và đáng thương như chú mèo con bị vứt bỏ này. Bên ngoài gió vẫn thổi, đồng hồ vẫn quay, chậm như khắc nặn nỗi đau trong họ.
Quân đứng trước cửa phòng ông Năm hồi lâu. Anh ra hiệu cho những tên vệ sĩ không cần báo trước. Quân nhìn hun hút vào cánh cửa phòng, tâm can anh đang gào thét. Anh biết làm gì đây? Biết làm gì cho cô. Ngôi nhà ấy với anh chẳng là gì cả nhưng với những người bên cạnh anh nó có ý nghĩa rất lớn. Với Thụy Dương đó là nơi để nhớ về ba, là nhà của cô ấy là nơi để cô ấy trở về. Với ba anh đó là nơi đầy nỗi đau mất đi người đàn bà của ông, mất đi tình yêu của ông, nơi đã hại chết cô anh. Quân biết ba sẽ không tha thứ cho bất kì kẻ nào chạm tới những điều mà ba anh coi trọng. Nhưng cách trả thù này tàn nhẫn quá, tàn nhẫn với bà Lê, với Dương và tàn nhẫn với cả Quân.
- Vào đi! Con định đứng ngoài đó đến sáng à.
Tiếng ông Năm vang lên sau cánh cửa. Quân bước chậm từng bước nặng nề, anh chưa từng cãi lời ba, cũng chưa từng dang dở bất kì nhiệm vụ nào ba anh giao cho. Nhưng lần này Quân không làm nổi, không làm nổi. Một chút sức lực để làm thôi cũng không còn nữa rồi.
Ông Năm ngồi lặng trong bóng đèn mờ mờ, chiếc áo pajama màu vàng tinh tế tỏa sáng trong bóng tối. Ông ngồi quay ra cửa sổ, không nhìn Quân, tay ông xoay xoay chiếc nhẫn kim cương như thói quen cố hữu.

- Ba à!
- Hút thuốc đi nếu con muốn!
Quân lê từng bước chân lại chiếc ghế ngay cạnh ông, anh nhìn bao thuốc trên bàn rồi chững lại. Đôi mắt xa xăm của ông Năm khiến anh nghĩ đến Dương. Ánh mắt tuyệt vọng của cô ban nãy chạm khắc vào tim anh như tạo nên một vết cứa dài nứt máu.
Hoàng Quân từ từ quỳ xuống ngay sau lưng ông Năm.
- Ba à! Có thể… có thể bỏ qua cho họ một lần được không? Coi như lần đầu tiên trong đời con xin ba!
Ông Năm không quay lại, mắt vẫn nhìn hun hút về phía cửa sổ.
- Đừng hỏi những thứ con đã biết! Ta không cho ai cái gì cũng không cướp của ai cái gì không có lí do bao giờ!
Hoàng Quân cúi đầu im lặng. Sự im lặng đầy bất lực. Trên đời nay nếu có điều gì hơn hết làm Hoàng Quân bất lực có lẽ chính là ba anh, và duy nhất cũng chỉ là ba anh. Ông Năm như đoán được ý nghĩ của Quân:
- Trước đây với con ta là duy nhất! Còn giờ ta về thứ hai sau một đứa con gái! Con nghĩ xem ta có nên giết nó không?
Hoàng Quân lắc đầu:
- Ba à! Tha cho cô ấy, Hoàng Quân nguyện cả cuộc đời này không bao giờ phản bội ba.

- Lý do? Cho ta một lý do?
- Con…
Hoàng Quân ấp úng. Yêu! Quân biết chứ! Lúc này anh biết rõ anh yêu Dương đến thế nào, anh biết rõ anh muốn bao bọc, muốn chở che cho cô đến thế nào. Nhưng có một điều anh còn hiểu hơn hết từ yêu được cấm kị như thế nào đối với ba anh.
- Yêu đúng không? Con yêu cô ta đúng không? Sao đến yêu cũng không dám nhận với ta sao?
Ông Năm quay lại nhìn Quân, anh mắt như đọc hết mọi suy nghĩ trong anh.
- Đừng tưởng ta không biết trước đây vì một đứa con gái con đã phản bội ta, bao che cho nó giờ lại vì một đứa con gái mà con đến quỳ gối cầu xin ta tha cho người đàn bà đã giết chết cô con sao? Đây là cái giá con phải trả cho việc phản bội ta.
- Ba… Ba biết! Vậy tất cả những điều này là do ba dàn xếp sao? Tất cả?

Tim Hoàng Quân giật mạnh. Chân anh như không còn chút sức lực để quỳ gối nữa. Mắt anh mờ đi trong chốc lát. Đúng rồi! Tại sao anh không nghĩ ra, tại sao anh không hề biết bác tài chẳng thể tìm đúng Thụy Dương để dừng lại hỏi đường nếu không có lệnh. Anh cũng không đến quán Tiến Minh hôm đó nếu không có điện thoại từ ba gợi ý… Và người qua đường báo cho Quân biết Dương ở quán Tùng lác hôm đó hẳn cũng là người của ba. Màn kịch này ba anh không chỉ làm biên kịch mà còn kiêm luôn đạo diễn. Màn kịch này anh chỉ là con rối, đến bên Dương, ở bên cô, được cô tin tưởng để rồi cuối cùng dội nỗi đau xuống trái tim đầy xước xát ấy.
Nước mắt Hoàng Quân lã chã rơi. Anh khóc. Không hiểu khóc vì điều gì nữa. Chỉ thấy mọi thứ trong anh lúc này giống như vỡ nát hết rồi!
- Ba à! Có nhất thiết phải tàn nhẫn với Thụy Dương vậy không ba? Có nhất thiết phải làm thế với con không ba? Sao ba không giết kẻ phản bội ba này như tất cả những kẻ khác. Như vậy có lẽ sẽ đỡ đau hơn!
- Vì con là con trai ta! Là con trai cả của ta! Giết con! Ta không làm được! Nhưng trừng phạt con theo cách của ta thì có thể! Ta muốn con hiểu cảm giác bị người con tin tưởng nhất lừa dối đau đớn thế nào? Ta muốn con hiểu cảm giác tự mình xuống tay với người thân của mình đau đớn thế nào? Chỉ có thế con mới đứng thay Hoàng Năm này trên giang hồ được!
Hoàng Quân ngước mắt nhìn ông Năm, giọng ráo khô:
- Vậy thì ba thành công rồi! Chúc mừng ba! Nhiệt liệt chúc mừng ba!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi