CƯỚP ĐOẠT NHÂN SINH

Con người là một loài động vật rất phức tạp, bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể bị tiêu hóa hấp thu, đều bị coi là đồ ăn. Nhưng họ đều cho rằng mình có tư duy độc nhất vô nhị, cho nên có tình cảm và lòng cảm thông. Họ đem tất cả động vật chia làm hai loại, một loại là thú cưng, một loại là đồ ăn. Chỉ cần là đồ ăn, giết và bị ăn là chuyện đương nhiên. Chỉ cần là thú cưng, tổn thương chúng là tàn nhẫn. Một bên thì phân biệt đối xử, một bên thì cao giọng hò hét.

Chương 4:

Tôi đang đợi cảnh sát đến, chính vì nơi này hẻo lánh, nên cảnh sát sẽ càng chú ý hơn, nếu điều tra sẽ biết có một hộ gia đình kỳ lạ chuyên đặt mua đồ dùng hàng ngày. Tôi sẽ bị bắt rất nhanh, hắn sẽ nhanh chóng được tự do. Cho nên bây giờ tôi càng không có lý do gì để thả hắn.

Hai ngày một đêm, hắn đi vệ sinh hai lần, tôi cho hắn ăn đồ hộp một lần, hắn không chống cự, cũng không muốn nói chuyện với tôi. Có lúc tôi cảm thấy, hắn im lặng càng đẹp hơn âm thanh của hắn. Bây giờ sắp chiều, bởi vì bị dây thừng buộc chặt, hắn ngồi quỳ dựa vào vách tường và góc bên của tủ đầu giường, cho dù hắn cực khổ che giấu, tôi nhìn ra được dây thừng hơi lỏng ra, tôi hơi ngượng ngùng đến trói lại. Vì buổi chiều sau khi hắn đi vệ sinh tôi phải trói lại lần nữa, nên chắn chắn hắn cảm thấy khó chịu.

Ngủ ngon.

Tôi bị đau tỉnh lại, sau đó cảm thấy cơn đau khuếch tán khắp toàn thân, cánh tay trái tôi bị lộn ngược lại, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, tôi loạng choạng đứng dậy, nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh cũng nằm dưới đất, tôi thử gọi hắn: “Trần Thanh?”

Hắn không trả lời tôi, tôi đi đến trước mặt hắn, nhìn cái cổ vẹo qua một bên của hắn, mặt mũi sưng húp. Dây thừng được nới ra lỏng lẻo treo vắt người hắn, bên dưới là vết roi xanh tím.

Tôi kéo hắn lên giường, máu đông lại thành một mảng bên đầu hắn, tôi nấu nước nóng, sau đó cởi dây thừng và áo khoác của hắn, để hắn nằm ngay ngắn trên giường. Tôi mở ngăn kéo của bàn máy tính, thuốc bên trong đã bị tro bụi che kín, không cần xem hạn sử dụng cũng biết quá hạn. Thuốc cảm hôm trước hắn mua? Tôi biết không được, nhưng vẫn hy vọng có thành phần kháng sinh sẽ có chút tác dụng.

Tôi cạy miệng hắn ra, dùng một tay đỡ gáy hắn, đem thuốc  đặt trong miệng hắn, đổ nước vào, sau đó kéo đầu hắn ngước lên, rồi ngả kéo ra sau. Nước rửa nước thương bị nhuộm đỏ, lúc bưng nó vào nhà vệ sinh  tôi hơi hồi hộp. Càng khiến tôi sợ hãi là nắm đấm của tôi ẩn ẩn đau và vết máu trên người.

Tôi đi về phía cửa, kiểm tra cái khóa cửa lớn và then cửa, rồi khóa cửa nhỏ, cứng chắc lạnh lẽo. Tôi dùng sức rung lắc cửa, âm thanh sắt va chạm nhau tạo thành một tiếng khó chịu, tôi quay đầu nhìn về cửa thông gió, ba tấm quạt sắt thong thả chuyển động.

Là tôi đánh hắn.

Là “hắn” đánh hắn.

Lúc đầu nhà này cũng không hoang phế như vậy, tuy rằng ở ngoại thành, nhưng vì gần đường cái, nên cũng có vài căn nhà của nông dân, phong cảnh rất đẹp. Cho đến khi một tòa nhà năm cần được xây dựng, có rất nhiều người đến thuê phòng, thậm chí có nhiều hộ gia đình ở lâu lại, cha mẹ tôi cũng như vậy, chỗ này tiện lợi mà lại an toàn.

Người cẩn thận một tý sẽ thấy, bức ảnh giống như gương, nhưng hướng ngược lại. Trên bàn của tôi có một tấm ảnh, ở trong là một cậu bé có hai cái đầu đứng chung với một đôi nam nữ trẻ tuổi, bối cảnh là một nơi mọc đầy cỏ đuôi chó, đầu bên trái của đứa trẻ rủ xuống, đầu bên phải thì cười rất tươi,tôi nhìn vào bên phải bức ảnh, nói cách khác, lúc đó, cái đầu kia còn sống.

Mẹ tôi kể, dù người hai đầu có bị nói là dị loại, thì đứa trẻ đó rất hoạt bát, ban ngày thỉnh thoảng sẽ chạy ra ngoài chơi, nếu bị khách thuê nhìn thấy, nói rõ thân thể sẽ không bị kỳ thị, tấm hình đó là do một khách nữ chụp giúp họ, còn nhẹ nhàng nói sẽ giữ bí mật. Sau đó, cô cột lại băng trên cổ cái đầu bên cạnh tôi, nói với tôi: “Anh em của cháu không phải là người xấu, chỉ là cậu ấy…..Thôi, sau này đừng tổn thương cậu ấy nữa, làm vậy cũng tổn thương chính cháu”

Tôi cướp cuộc đời của hắn. Đại khái lúc tôi tám tuổi, tôi tỉnh lại, tôi có thể tưởng tượng được cảm giác của ba mẹ khi thấy cái đầu luôn ừ hử không biết nói tỉnh dậy, mà đứa con kia lại biến thành bộ dạng ngốc nghếch. Bọn họ chắc sẽ nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, trong lòng dày vò hỗn loạn không thể tả, cảm giác toàn bộ thân thể đều bị đè nặng. Nhưng dù sao tôi cũng là con trai của họ, nên họ chấp nhận tôi.

Mọi chuyện thay đổi là lúc tôi mười ba tuổi, một sáng nào đó tôi thức dậy, cảm giác trên người đau đớn, lúc rửa tay ăn cơm ba tôi phát hiện móng tay tôi có vài vệt đỏ thẳm, ông hỏi tôi có phải lúc gãi hơi mạnh tay không, nói xong liền vén quần áo tôi lên, lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh chói tai, là tiếng còi cảnh sát.

Nói chuyện với mẹ tôi biết, hình như tối qua có một người phụ nữ bị dọa hôn mê, bà khăng khăng gặp yêu quái, còn đem vết cào trên người cho người khác xem. Chuyện này cũng không liên quan đến tôi, mãi cho đến một ngày ba tôi cũng bị tấn công. Ông nghiêm túc nói chuyện với tôi, nói cho tôi biết, ông thấy rất rõ, buổi tối cái đầu kia khống chế thân thể tôi, hình như thần chí không rõ ràng, trong miệng lẩm bẩm gì đó, có ý muốn tấn công rất mạnh.

Tôi trăm lần, ngàn lần muốn giết chết hắn, nhưng dù sao trong lòng cũng mang hổ thẹn, chứ không chỉ một loại ý thức bảo vệ bản thân, quan trọng hơn việc tôi cướp đoạt thân thể hắn, mẹ tôi rất yêu hắn. Nhưng tại sao hắn một lần rồi lại một lần tổn thương người tôi quan tâm? Tôi nhìn Trần Thanh đang nằm trên giường, rất sợ hắn đột nhiên chết đi.

Chỉ có một cái chăn, tôi lấy thảm lông trên ghế salon đắp cho hắn, tôi nằm cuộn người trên ghế salon, tôi nói với cái đầu kia: “Tôi muốn nói chuyện với cậu” Không biết hắn mở mắt hay nhắm, hoặc có hiểu tôi nói gì không, tôi nói tiếp: “Nếu cậu muốn, thì tự mình làm, cậu biết tôi sẽ không giết cậu, cậu có thể giết tôi, đừng làm hại người khác”

Ở đây không có điện thoại, tôi dùng máy tính liên hệ với ba mẹ, họ không onl, tôi nhắn lại nhờ họ gọi cấp cứu, ở đây có người bị thương.

Con người là một loài động vật rất phức tạp, bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể bị tiêu hóa hấp thu, đều bị coi là đồ ăn. Nhưng họ đều cho rằng mình có tư duy độc nhất vô nhị, cho nên có tình cảm và lòng cảm thông. Họ đem tất cả động vật chia làm hai loại, một loại là thú cưng, một loại là đồ ăn. Chỉ cần là đồ ăn, giết và bị ăn là chuyện đương nhiên. Chỉ cần là thú cưng, tổn thương chúng là tàn nhẫn. Một bên thì phân biệt đối xử, một bên thì cao giọng hò hét.

Tôi là người. Tôi biết tự do là thứ tốt nhất đối với hắn, nhưng đối với tôi việc này không tốt, cho nên tôi giam cầm hắn. Nhưng tôi không có ý định giết hắn, đối với tôi hắn rất quan trọng, hắn là người sống, tôi hy vọng sau này hắn vẫn có thể sống sót.

Internet bên kia không có hồi đáp, tôi nhiều lần thay khăn nóng cho hắn, lau chùi vết thương và vết máu trên người hắn, thỉnh thoảng đè cổ hắn, xem có còn mạch đập không. Tôi chăm chú nhìn hắn, khóe môi và trán đều có vết thương, khuôn mặt sạch sẽ, rất trắng, tóc dính vào trán, lông mi rất dài. Tôi nhớ đến đống thuốc cảm, đứng dậy lấy nó ở bên giường, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, tôi kéo chăm lên một chút, phủ lên tay hắn. Tôi sờ trán hắn, rất nóng.

Hắn tỉnh lại, không hiểu sao tôi lại biết được.

End chương 4.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi