CƯỚP LẤY BÀN TAY VÀNG CỦA VAI CHÍNH!

Edit: Ngân

Beta: Nì + Miêu Nhi

Hồ nước tản ra hơi lạnh thấu xương như đang nuốt chửng lấy hơi ấm cuối cùng của con người. Văn Khanh mở to mắt, xuyên qua nước hồ nhìn lên bầu trời tối đen như mực, bên trong là một mảnh lạnh lẽo.

Khi cô đến đây, vừa đúng lúc nguyên chủ đâm đầu xuống hồ tự sát, trong nguyên tác thì đêm nay Kiều Văn Khanh sẽ chết. Nhưng bây giờ Văn Khanh đã đến nên không cần phải chết nữa.

Nhưng nếu Kiều Văn Khanh "không chết", kế hoạch của cô sẽ không tiến triển được nữa. Tay Văn Khanh khẽ động, một con rối xuất hiện ở trong lòng bàn tay, nó ngay lập tức hóa thành nguyên chủ. Thay vì nổi lên trên mặt nước, cô lại bơi một vòng, nhìn xung quanh không có người theo dõi mới bơi vào bờ, dọn dẹp hết dấu vết để lại rồi sau đó biến mất.

An Hòa vô cùng hoảng hốt chạy về ký túc xá, sắc mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn: "Cô ấy, cô ấy, cô ấy đã chết rồi!!!!"

Thù Lẫm buông tờ báo xuống, liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng hỏi: "Ai chết?"

"Kiều Văn Khanh! Đêm qua Kiều Văn Khanh tự sát!"

"Cái gì!" Một câu khiến cả hai người khác trong ký túc xá kinh ngạc. Bạch Yến và Tây Nguyệt từ trong phòng đi ra, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm hắn đồng thanh hỏi: "Đừng lấy chuyện này ra nói đùa!"

Mặt mày An Hòa lại trắng thêm vài phần: "Tớ không nói đùa, cô ấy thực sự đã chết, thi thể vừa được vớt lên cũng đã trắng bệch! Cảnh sát và bảo vệ khoa đã mở cuộc điều tra rồi." Hắn nói với giọng run rẩy, hô hấp dồn dập: "Làm sao bây giờ? Chúng ta đã hại chết cô ấy..."

"Ăn nói cẩn thận!" Thù Lẫm quét mắt nhìn hắn một cái, ngầm cảnh cáo: "Có những lời không nên nói lung tung, đêm qua chúng ta đều ở đây, ai lại đi hại chết cô ấy? Có phải tự sát hay không? Vì sao lại tự sát, cảnh sát sẽ tự có kết luận."

"Thế nhưng, nếu như không phải chúng ta làm như vậy, cô ấy làm sao sẽ tự sát chứ?" Nói đến đây, hắn có chút hồ đồ, thanh âm đều mang theo giọng nghẹn ngào: "Tớ đã nói từ đầu không nên đùa như vậy. Các cậu cứ nhất định phải kéo tớ theo, bắt nạt một cô gái vui lắm hả? Bây giờ thì hay rồi, người ta trầm cảm đến mức phải tự sát! Mấy người đều là kẻ chủ mưu!"

Không khí trong phòng nhất thời trầm mặc, chỉ còn lại tiếng nức nở mơ hồ. Sự tình phát triển đến bước này, bọn họ vạn lần cũng không nghĩ tới, ai cũng không nghĩ tới hậu quả lại to lớn đến vậy.

Sức chú ý của Kiều Văn Khanh trong trường học quá lớn, không có người không biết cô. Ví dụ như quần áo cô mặc rất bình thường, cô cũng không trang điểm lòe loẹt, không hàng hiệu thời thượng khác người, đi học đều ngồi xe buýt, ngoại trừ học tập ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Thu nhập trong gia đình cũng chẳng thể đủ cho cô tiền tiêu vặt. Cô không hề phù hợp với nơi này!

Bốn người Thù Lẫm là thiên chi kiêu tử chân chính, đứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp, lẽ ra họ phải ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau, chẳng nên gặp nhau mới đúng nhưng cố tình bốn người họ lại đều chú ý đến Kiều Văn Khanh...

Ngay từ đầu chú ý tới cô gái này là bởi vì thành tích của cô. Một đám người quý tộc từ nhỏ đã được tiếp nhận hết tất cả mọi tinh hoa của nền giáo dục như bọn hắn lại bị một cô gái bình dân đè một đầu, ai có thể chấp nhận được?

Bị một con kiến hôi vượt mặt, những thiếu gia tiểu thư quyền quý sao có thể nuốt trôi được cơn tức này? Bởi vậy càng nhìn cô càng không vừa mắt. Ném sách vở, xé bài tập của cô, cố ý hất cơm lên người cô... Bắt nạt, châm chọc mỉa mai, cố ý muốn dạy dỗ cô gái không biết trời cao đất dày này học cách làm người như thế nào.

Kiều Văn khanh biết rằng đó chính là tai ương trong kiếp số của mình, thế nhưng chẳng có cách nào khác, nếu cô không đạt hạng nhất thì không có cách nào nhận được học bổng, cũng không có cách nào để trường học miễn học phí cho cô, thế nên cô chỉ có thể tiếp tục cố gắng giành được hạng nhất, yên lặng chịu đựng sự xa lánh và bạo lực.

Đương nhiên, những người này cũng chỉ là quý tộc nhỏ mà thôi, quý tộc chân chính được giáo dục đúng mực đều sẽ không làm những điều thiếu suy nghĩ như thế. Tuy nhiên, đôi khi cũng có ngoại lệ.

Ví dụ như bốn người Thù Lẫm.

Bốn người này trong một lần tụ hội đã đánh cược, tiền đánh cược lần này là một chiếc xe bản giới hạn, cực kì xa hoa. Số lần đánh cược của bốn người quá nhiều, mà chẳng thể tìm ra cái gì để đánh cược, có người nảy ra chủ ý rằng xem ai là người sẽ bắt được trái tim của Kiều Văn Khanh trước?

Đề nghị này được mọi người nhất trí đồng ý, dù sao ở trong trường sinh hoạt cũng buồn tẻ chẳng có gì thú vị.

Bốn người họ giống như vương tử - tuấn lãng đẹp trai như ánh mặt trời, lại nhiệt tình theo đuổi một cô gái bình thường, làm cho những người khác không thể kiềm chế được. Cuối cùng, Kiều Văn Khanh cũng đồng ý, chỉ bởi vì đối phương khi thấy cô bị bắt nạt lập tức đứng ra, bá đạo tuyên bố ai khi dễ Kiều Văn khanh chính là đối đầu với hắn.

Kiều Văn Khanh âm thầm cảm động, đồng ý sự theo đuổi của người nọ. Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, người khiến cô rối rắm thấp thỏm, chua xót ngọt ngào... cũng chỉ coi cô như trò chơi lúc nhàm chán...

Những lời lẽ chế giễu, nhục mạ nói cô không biết tự lượng sức mình, những lời nói đó chẳng khác gì một thanh kiếm đâm vào tim cô, Kiều Văn Khanh đau đớn như bị xé ra thành trăm mảnh...

Trong căn phòng yên lặng thật lâu, cũng không có người nói chuyện, tiếng nức nở của An Hòa cũng dần dần biến mất, dù sao bọn họ chỉ là những thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, còn chưa đảm đương nổi gánh nặng của một sinh mạng, không có cách nào coi như không có chuyện gì xảy ra.

Kiều Văn Khanh chết, ngoại trừ trường trung học Eaton bị nghị luận hai ngày thì cũng chẳng nối lên bọt sóng gì nữa. Một cô gái bình thường còn đòi khiến bốn thiên chi kiêu tử bị chịu phê bình sao?

Đối với những con người này, việc có thể dùng tiền để giải quyết thì cũng không phải việc gì lớn, sau vụ việc ba mẹ Kiều nhận được một số tiền bồi thường xa xỉ, mọi việc đều được giải quyết, câu chuyện cũng dần trôi vào quên lãng. Mãi cho đến hai năm sau, lúc Kiều An Nhiên sửa sang lại căn phòng, phát hiện được một quyển nhật ký.

****

"... Một mạng người mà thôi, đến bây giờ con vẫn còn canh cánh trong lòng sao? Người gánh trên vai đại sự sẽ không câu nệ tiểu tiết, chờ về sau con sẽ phát hiện ra trên đời này thứ rẻ mạt nhất chính là mạng người. Con là người thừa kế của gia tộc, nếu như ngay cả điều đơn giản như thế cũng không hiểu, vậy có lẽ cha nên suy nghĩ tới việc thay đổi người thứa kế rồi!"

Trong thư phòng, ba Thù Lẫm nghiêm khắc quát hắn.

Hai năm trôi qua, Thù Lẫm vẫn không thể đi ra khỏi bóng ma Kiều Văn Khanh tự sát, bóng hình ấy không thể nào tiêu tan được. Không phải bởi vì ba hắn nói đó chỉ là một mạng người nhỏ nhoi không đáng phải để ở trong lòng, mà bởi vì khi đó hắn thực sự thích Kiều Văn Khanh.

Trong trò chơi ấy, trái tim hắn đã rung động nhưng hắn lại không hề phát giác, chờ đến khi chân tướng bại lộ cũng là lúc Kiều Văn Khanh tự sát, hắn mới bất tri bất giác phát hiện ra cô đã bước vào trong lòng hắn.

Nhưng tự tay hắn lại đẩy cô vào bước đường cùng.

Thù Lẫm nhắm mắt lại, sau đó hắn bình tĩnh đến chết lặng nói: "Ba yên tâm, con sẽ điều chỉnh lại thật tốt."

Sắc mặt ba hắn dần buông lỏng, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Con hiểu được là tốt."

Thù Lẫm từ thư phòng trở về, nhắm mắt trầm tư một hồi rồi lại mở điện thoại ra, đúng vào lúc này trên màn hình đột nhiên hiện lên một tin nhắn——

"Bạn có muốn sống không? Muốn biết được sống có ý nghĩa gì không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi