CƯỚP LẤY BÀN TAY VÀNG CỦA VAI CHÍNH!

Edit: Mun

Beta: Thiên Na + Miêu Nhi

Người đang nói chuyện là một thành viên hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn tú, rất giống các tiểu thịt tươi trước ngày tận thế. Hắn khoa trương hít một hơi thật mạnh thưởng thức mùi hương đang lan tỏa trong không khí rồi nhìn lại với vẻ mặt đầy dư vị:"Chính là hương vị này, thật khiến người ta hoài niệm..."

"Đại Phi."

Một giọng nói điềm tĩnh vang lên, Văn Khanh nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, người đến có khí tràng sắc bén, dáng người cao và thẳng, môi mím chặt, bộ dạng trông có vẻ rất khó tiếp cận. Đặc biệt thứ khiến người ta chú ý nhất là vết sẹo ở khoé mắt, xiên vào tóc, thoạt nhìn trông có chút đáng sợ. Người này chính là nam chủ trong nguyên tác- Diệp Cung.

Diệp Cung lạnh lùng nhìn Dư Phi, Dư Phi lập tức thu lại dáng vẻ bất cần đời, tỏ ra đứng đắn mà đứng thẳng người dậy, quay lại nhìn Văn Khanh:" Xin chào cho hỏi mấy người có bán chỗ cơm này không?"

Dư Phi ở trên xe đã ngửi thấy mùi thơm của chân giò hun khói và cơm chiên tôm nên mới ra sức đòi xuống xe. Hắn ta bị thức ăn của căn cứ tra tấn đến mức sắp quên đi mùi vị đồ ăn trước mạt thế là như thế nào rồi!

Văn Khanh không nói, ánh mắt cô vẫn luôn dừng lại trên người Diệp Cung. Như phát giác được điều đó, Diệp Cung ngẩng đầu nhìn cô, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Văn Khanh thu hồi ánh mắt hướng Dư Phi cười cười: "Không bán."

Mặt Dư Phi lập tức xụ xuống, đang chuẩn bị rời đi trong sự chán nản, hắn lại nghe thấy Văn Khanh nói: "Còn thừa một bát muốn ăn thì cứ cầm đi là được."

Thì ra là tặng không! Dư Phi lập tức cao hứng trở lại: "Em gái đúng là người tốt! Lớn lên vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng, người đàn ông nào cưới được em nhất định là tổ tiên tích đức tám đời..." Dư Phi một bên vừa nói, một bên nhanh chóng ăn sạch sẽ cơm còn trong bát và trong nồi. Sạch đến nửa hạt gạo cũng chẳng dư lại. Bàn Tử lúc này cũng từ trong đám đông đi tới, biểu tình cực kì u oán: "Ăn ngon chứ?"

"Ăn ngon, ăn ngon. Chưa bao giờ ăn qua món cơm nào ngon như vậy!" Dư Phi nhanh chóng ăn nốt miếng cơm, một bên nhồm nhoàm đáp.

Liêu Thao vốn đang phẫn nộ vì Dư Phi đoạt đi bữa ăn của mình nhưng khi nghe đến đây, khuôn mặt hắn lập tức lộ ra vẻ tự hào: "Đương nhiên, tay nghề của lão đại ta không chỉ là đồn thổi thôi đâu!"

"Đúng vậy, đúng vậy, tay nghề của người tốt rất tuyệt!"

"Đúng, đúng, không sai!"

- -----------------------

Một bát cơm đã thu mua được người nào đó. Những người sống sót vây quanh Liêu Thao thấy tình huống này lại nhìn đến phía Diệp Cung có nhiều người như vậy, tự biết bản thân không chiếm được lợi lộc gì, lặng lẽ tản ra. Mặc dù đồ ăn trân quý, nhưng phải có mệnh để hưởng mới được.

Văn Khanh cũng không truy cứu, duy trì tư thế ôm tay dựa vào xe, mỉm cười nói với Diệp Cung: "Diệp tiên sinh không bằng tìm chỗ tán ngẫu một chút?"

Từ đầu đến cuối, mấy người Diệp Cung đều không giới thiệu, nhưng Văn Khanh lại một tiếng gọi ra tên của hắn. Chẳng qua khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Cung vẫn không có nửa điểm dao động.

"Nói về cái gì?"

"Nói một chút về..." Văn Khanh nói nhỏ: "Sự xuất hiện của hệ thống."

Sắc mặt Diệp Cung lập tức biến đổi, một bước vọt tới đối diện với khuôn mặt Văn Khanh: "Làm sao cô biết được?" Trong mắt hắn chợt loé qua tia sát khí.

Thần sắc Văn Khanh vẫn mảy may không biến đổi: "Anh chắc chắn muốn nói ở chỗ này?"

Diệp Cung đè ép sự nghi ngờ trong lòng xuống, khuôn mặt nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, bất động thanh sắc mở miệng: "Mọi người cũng muốn đi căn cứ Hi Vọng? Đi thôi!"

Văn Khanh gật đầu nói với Liêu Thao rồi chuẩn bị đi theo đoàn xe. Diệp Cung thấy cô đáp ứng trong lòng thầm thở dài một hơi. Nếu cô dám một mình đi tới căn cứ của hắn thì hẳn là không có ác ý. Thực tế hệ thống này thật quá mức tưởng tượng, hắn không thể không thận trọng.

Hơn một giờ lái xe, cánh cổng căn cứ Hi Vọng cuối cùng cũng xuất hiện. Lối vào được bảo vệ nghiêm ngặt, mỗi người tiến vào đều phải kiểm tra và tiêu độc, khử trùng một cách kĩ càng. Người bị thương phải bị cách ly trong 24h để ngăn chặn bất kì khả năng có virus zombie từ ngoài truyền vào.

Văn Khanh sau khi thông qua hàng loạt các loại kiểm tra mới được bước vào căn cứ, Diệp Cung phân phó cho Dư Phi và những người khác: "Đại Phi, cậu đi theo kiểm kê di chuyển vật tư vào trong kho. Hắc Hùng, cậu phụ trách thống kê thương vong của những người ra ngoài lần này, báo tin tức lên và xử lý nốt khoản bồi thường cho họ."

Bọn họ ra ngoài lần này là để tìm kiếm vật tư, thu hoạch không nhỏ nhưng số thương vong cũng không kém. Ở mạt thế, người chết, người bị thương là quá đỗi bình thường, nhưng khi bàn tiếp chuyện chính, tâm trạng Diệp Cung vẫn cực kỳ nặng nề.

Đến khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Diệp Cung mới nói với Văn Khanh: "Đi theo tôi"

Văn Khanh gật đầu, quay lại nói với Liêu Thao: "Đợi tôi ở bên ngoài."

Liêu Thao không hỏi gì, gật đầu đồng ý.

Văn Khanh theo Diệp cung đi vào phòng. Căn phòng rộng rãi ngăn nắp sạch sẽ, các loại tư liệu được sắp xếp gọn gàng, chỉnh tề. Từ đây có thể thấy được Diệp Cung là người có tính kỷ luật cực tốt.

"Hiện tại có thể nói chưa?"

Diệp Cung nhìn chằm chằm vào Văn Khanh, cô mỉm cười: "Đương nhiên lần này tôi tới... mục đích chính là muốn nói chuyện này với anh."

*

Tinh tế, liên minh chính phủ.

Ở cả hai phía của bàn hội nghị, các nhà quân sự cấp cao với quân phục màu xanh lam và các quan chức chính phủ quan trọng mặc chế phục màu đen chia ra ngồi hai bên hình thành ranh giới rõ ràng.

Trải qua hai giờ thảo luận kịch liệt, những người tham gia cuối cùng cũng đạt được sự đồng thuận nhất chí.

"Liên quan đến phương châm thay đổi, hướng dẫn chính sách cho Lam Tinh, cùng với sự đồng ý nhất trí của mọi người, tôi tuyên bố chính thức đưa l=Lam Tinh vào bản đồ Tinh Tế, phái hạm đội tới Lam Tinh thiết lập sự hợp tác thân thiện giữa hai bên..."

Trong bộ trang phục màu đen, người đứng đầu chính phủ ngồi trên chiếc ghế đầu tiên, đọc nghị quyết cuối cùng của cuộc họp. Sau khi đọc xong, Tổng tư lệnh liên minh quân đội, người đang đối diện với ông ta tủm tỉm nói: "Chuyện này coi như đã định rồi, chúng ta hãy thảo luận điều tiếp theo đi."

Lời này vừa nói ra, phía quân đội vẫn ổn định như núi Thái Sơn không có một chút biểu hiện ngoài ý muốn. Trong khi đó, các thành viên chủ chốt của chính phủ thoáng sửng sốt, hiển nhiên là không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyện gì?"

"Về việc Bối Lai Đức, Alba Lạc, Tái Nhân Tư Thản, vân vân, bảy người có liên quan đến trò chơi sinh tồn. Chúng ta hẳn là nên thảo luận đưa ra hình phạt cho bọn họ."

"Còn có việc này?"

"Đúng vậy, mấy đứa trẻ này dù đã làm nhiều điều hoang đường... Nhưng mà chỉ cần cảnh cáo bọn họ một chút là được, không nhất thiết phải xử phạt chứ?"

Tổng tư lệnh vẫn như cũ tủm tỉm nói: "Nếu đó chỉ là trò chơi của trẻ con thì cũng thôi, nhưng Bối Lai Đức ban đầu tính toán khiến người của Lam Tinh chém giết lẫn nhau, tuy rằng bây giờ vẫn chưa đi đến bước đó, nhưng hắn chính là có ý này. Theo luật của liên minh, hắn phạm tội gây án chưa thành công."

"Vì vậy, để người của Lam Tinh cảm nhận được thành ý của chúng ta trong việc chấp nhận họ. Những người này phải bị trừng phạt! Đặc biệt là Bối Lai Đức!"

Phía chính phủ có chút do dự vì trong số bảy người đó, chính phủ chiếm bốn người, gồm cả người dẫn đầu Bối Lai Đức, nếu tất cả đều bị xử lí, hơn nữa còn phải phải xử lí theo yêu cầu của quân đội, làm cho bọn họ có phần không muốn.

"Có người của Lam Tinh đã biết chuyện này!"

"Là Lâm Văn Khanh?"

"Không sai, cô ấy cũng là một trong bảy người được chọn. Hiện tại đã đi liên lạc được với sáu người kia. Tốt hơn hết chúng ta nên giải quyết việc này trước khi cô ấy giải quyết nó."

"Kia... được thôi."

Cuối cùng hai bên đã đạt được thỏa thuận và thiết lập một cuộc điều tra đặc biệt đối với mấy người Bối Lai Đức và cân nhắc các mức hình phạt.

*

Sau khi Văn Khanh nói việc lựa chọn bảy người để chém giết trong hệ thống sinh tồn cho Diệp Cung, hắn liền lâm vào trầm mặc nửa ngày, sau đó mới hoàn hồn: "Cô định làm gì?"

"Nếu đành lòng bỏ được nó, tôi sẽ lấy hệ thống ra giúp anh." Văn Khanh nói.

"Bỏ được! Có gì mà không nỡ chứ. Có thể thoát ra khỏi sự khống chế của nó, tôi muốn còn không được." Diệp Cung không chút do dự nói.

"Được rồi, tôi sẽ giúp anh lấy nó ra ngoài."

Văn Khanh dùng linh khí bao vây, lấy "hệ thống sinh tồn" từ đầu Diệp Cung ra mà không gặp phải bất kì trở ngại nào. Cô còn cho rằng "hệ thống quản gia" Bối Lai Đức sau lưng Diệp Cung sẽ chống cự một phen, dù sao trong nguyên tác hắn cũng là người dẫn đầu đưa ra trò chơi này, sau đó lại xúi giục mấy người Diệp Cung chém giết.

Diệp Cung nhìn hệ thống trong tay Văn Khanh có chút khó xử: "Đây là hệ thống sao, tôi từng mơ thấy tôi bị hệ thống áp chế dẫn đến cảnh đại sát tứ phương ở mạt thế, cuối cùng trên thế giới này chỉ còn lại một mình tôi..."

Văn Khanh không ngờ rằng hắn có thể mơ thấy kết cục của mình, nhưng kết cục này giờ đã tan vỡ, cô đành an ủi một câu: "Giấc mơ đều trái ngược với thực tế."

"Có lẽ vậy... cảm ơn cô vì đã giúp tôi thoát khỏi nó." Diệp Cung vô cùng trịnh trọng nói lời cảm tạ.

Văn Khanh không thèm để ý xua tay: "Không cần cảm ơn, đều là con người nên cùng nhau giữ gìn, đoàn kết một lòng, xây dựng một Trái Đất xinh đẹp..."

Diệp Cung"..."

Buổi tối, để tỏ lòng biết ơn với Văn Khanh, Diệp Cung tổ chức một bữa tiệc phong phú- dê nướng nguyên con.

Lần này bọn họ ra ngoài tìm kiếm vật tư gặp một đám dê biến dị, nhờ phúc của Văn Khanh, tin tức thú biến dị có thể ăn được mọi người đều đã biết.

Bôi gia vị, mật ong lên toàn bộ thân dê, nướng trên lửa, thịt dê tươi ngon được nướng tới chảy mỡ, nhỏ giọt trên đống lửa làm tàn lửa bay lên, một mùi thơm phiêu tán lan tỏa ra khắp nơi...

[Tôi không thể khống chế được nước miếng của mình, tôi lại yêu chủ bá một lần nữa. ]

[ Lại nhớ đến thịt dê lần trước chủ bá làm, ngon đến mức không thể chống cự được.]

[Nguyên lai không chỉ có một mình chủ bá, người của Lam Tinh đều biết làm! Mỹ! Thực!]

[Đây là thiên phú dị bẩm của chủng tộc sao?]

[Tôi muốn gả đến Lam Tinh!]

[Tôi cũng muốn cưới con gái người Lam Tinh như chủ bá, ôn nhu, xinh đẹp lại biết nấu ăn ngon.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi