CƯỚP LẤY BÀN TAY VÀNG CỦA VAI CHÍNH!

Edit: Trang

Beta: Wan + Miêu Nhi

Quân đội Tinh Tế đã đến, có nghĩa là quỹ đạo nối với Địa Cầu đã được thông quan thành công. Lúc nhận được đợt thuốc cải tạo gen đầu tiên, Văn Khanh đã thông báo cho người Địa Cầu về sự tồn tại của Tinh Tế, vì vậy bọn họ không hề hoảng sợ khi nhóm Castro đến, thậm chí còn vô cùng có cảm tình. Dù sao lúc Địa Cầu gặp tận thế, người của Tinh Tế đã vươn tay cứu trợ, tặng thuốc cải tạo giúp người Địa Cầu vượt qua giai đoạn khủng hoảng này.

Văn Khanh cũng không lên tiếng giải thích, cô không cần hư danh, Tinh Tế cứu trợ là sự thật, người Địa Cầu đã nhận sự trợ giúp của bọn họ cũng là sự thật, bất kể cô có vai trò gì trong chuyện này, kết quả này cũng không thay đổi được, cho nên cần gì phải phí công đóng vai ác?

Hai bên đều hài lòng, kết cục tất cả đều vui vẻ, như vậy cũng rất tốt.

Có Tinh Tế can dự vào, khủng hoảng tang thi không gây nên sóng gió to lớn gì, ngay cả công việc trùng kiến (*) hậu khủng hoảng cũng trở nên dễ dàng hơn.

(*) Trùng kiến: xây dựng lại.

Căn cứ vào kết quả đo lường của chuyên gia, tận thế ở Địa Cầu không chỉ có liên quan đến vật chất không biết tên, mà còn liên quan đến việc hệ sinh thái nơi đây bị phá hủy nghiêm trọng, người Địa Cầu qua chuyện này đã hiểu được hậu quả khi môi trường bị tổn hại, nhận thức đối với bảo vệ môi trường cũng được nâng cao. Lúc trùng kiến Địa Cầu cũng chú trọng hơn đến việc duy trì cân bằng hệ sinh thái.

Hơn nữa, ngành công nghiệp nặng, công nghiệp điện tử và khoa học kĩ thuật trước tận thế không có đất dụng võ, bởi vì cho dù có nghiên cứu thế nào cũng không đuổi kịp trình độ khoa học kĩ thuật của Tinh Tế, không bằng nghiên cứu khoa học kĩ thuật của Tinh Tế, bắt đầu từ điểm xuất phát cao hơn.

Vì thế sau này, Địa Cầu trở thành hành tinh du lịch có cả mỹ thực và giải trí các loại, được những người sành ăn ở Tinh Tế tôn sùng là thánh địa của đồ ăn ngon, mỗi năm tiếp đãi đến hơn trăm triệu du khách Tinh Tế, đến mức Địa Cầu không thể không đưa ra chính sách hạn chế số khách du lịch, bởi vậy một vé tàu đến Địa Cầu thật sự rất khó kiếm.

Tháng Tám Tinh lịch năm 57698, Kha Ân ba tháng liên tục ngồi canh Tinh Võng, cuối cùng cũng cướp được hai phiếu đến Lam tinh, hắn không khỏi mừng rỡ như điên. Đúng vào thời khắc vô cùng đắc chí, Kha Ân nhận được cuộc gọi video của bạn gái, hắn kích động muốn nói cho cô biết chuyện này, chung quy hắn biết cô muốn du ngoạn Lam tinh. Lúc trước không nói cho bạn gái biết chuyện hắn đoạt vé là vì muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.

Chỉ là, không đợi hắn nói chuyện, đối phương liền nói trước: "Chúng ta chia tay đi, tôi không muốn ở cùng với một tên thợ sửa chữa, không có tiền mua quà cho tôi, cũng không có thời gian ở cùng tôi, không có gu thẩm mỹ, bạn của tôi lúc nào cũng cười nhạo tôi vì yêu một kẻ nhà quê..."

Một tràng dài khiến Kha Ân sững sờ, ngây ra ngay lập tức, theo bản năng nói ra câu trong lòng đang ấp ủ: "Anh có hai vé đi Lam tinh..."

Chỉ thấy cô gái trên màn hình, vẻ mặt từ kiêu căng thành không thể tin, tiếp theo lại biến thành vẻ mặt giận cười: "Vừa nãy em chỉ nói đùa, chỉ muốn thử tình cảm của anh với em nhiều bao nhiêu, bây giờ anh đã thông qua khảo nghiệm rồi."

Tốc độ trở mặt cực nhanh khiến Kha Ân trợn mắt há mồm, vốn tưởng tình huống thế này trên mạng chỉ là giả, không ngờ mình lại gặp được ở ngoài đời!

Cuối cùng Kha Ân vẫn chia tay với bạn gái, một người vì vé tàu Lam tinh mà hẹn hò với hắn nhất định không phải thật sự yêu hắn.

Kha Ân thất tình quyết định đi du lịch Lam tinh một mình. Lúc ra cửa thì gặp nữ thần thời còn đi học, cô ấy bị 2 nam nhân chặn đường, một người nói: "Anh có bảy mỏ khoáng sản, ba hành tinh riêng, đứng tên vô số bất động sản..."

Một người khác lại nói: "Cha anh là Bộ trưởng Bộ Tài chính, chú là Thượng tướng Liên minh, mẹ làm bên Bộ Ngoại giao..."

Vẻ mặt nữ thần vô cùng khó xử, đúng lúc Kha Ân đi ngang qua, ma xui quỷ khiến nói một câu: "Tôi có vé tàu đi Lam tinh, cô thấy sao?"

Nữ thần nhìn thấy hắn, hai mắt sáng lên, gật đầu đồng ý: "Được!"

Suốt từ lúc lên tàu đi Lam tinh, Kha Ân cứ như đang ở trong mơ, liếc nhìn nữ thần, vẫn là không thể tin được.

Nữ thần nghiêng đầu nhìn hắn nhoẻn miệng cười: "Sao vậy?"

Kha Ân ngay lập tức lại như bay trên mây, cảm giác lâng lâng: "Không, không có việc gì."

Cùng lúc đó, video nữ thần cự tuyệt hai cao phú soái theo đuổi mình mà đồng ý với người có vé tàu đi Lam tinh được tung lên mạng, thế là mức độ khó tìm của vé đến Lam tinh lại một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán, một số cư dân mạng còn vô cùng nhiệt tình chế ảnh châm biếm.

Kha Ân đến Địa Cầu cùng nữ thần, cả hai cùng đi thăm thú nơi thánh địa thần bí này, đường phố sạch sẽ gọn gàng, người dân năng động mạnh mẽ, nhà cửa đẹp đẽ mang đậm phong cách của người Lam tinh... Đều làm người không kịp nhìn, mà quan trọng nhất là, ở đây có đủ loại đồ ăn! Thật sự! Không phải trên hình!

Khắp nơi đều là đồ ăn, trong không khí tản ra mùi hương mê người, những người bán hàng mặc quần áo truyền thống của Lam tinh nhiệt tình chào mời bọn họ. Một người bản xứ tốt bụng nói cho họ biết bên cạnh là phố ẩm thực, chỉ cần mua vé vào cửa là có thể ăn thoải mái.

Kha Ân vô cùng hào hứng đi mua hai vé rồi lôi kéo nữ thần vào thiên đường ẩm thực.

Quầy hàng đầu tiên bán thịt dê nướng, ông chủ thấy bọn họ liền nói: "Chàng trai, lần đầu tiên đến đây đúng không? Tôi nói cho cậu biết, món thịt nướng của tôi vậy mà được nữ vương mỹ thực đích thân chỉ dạy, ăn một miếng là ghiền!"

Kha Ân biết người được gọi là "nữ vương mỹ thực ", danh khí của cô ở Tinh Tế vô cùng lớn, có thể nói là ở Tinh Tế ai cũng biết, là người đầu tiên giới thiệu đồ ăn Lam tinh cho Tinh Tế, không sai, là người từng là chủ bá đại nhân của bọn họ.

Khi sự nghiệp của chủ bá ở Lam tinh vừa khởi sắc đã đi du lịch khắp nơi, hướng dẫn kỹ năng nấu nướng cho không ít người, chờ đến khi nền ẩm thực Địa Cầu phát triển mạnh mẽ, cô liền chậm rãi biến mất, rất ít xuất hiện trước công chúng. Có điều cho dù cô không lộ mặt thì vẫn được cả Tinh Tế và Địa Cầu công nhận là đệ nhất đầu bếp đại sư!

Thế nên chủ quán vừa nói được nữ vương hướng dẫn nướng thịt, Kha Ân và nữ thần hai người lập tức rất hứng thú, mỗi người một xiên.

Ông chủ cười tủm tỉm nói: "Lần đầu tiên thấy nha, không giống một số người, thấy đồ ăn chỗ tôi ngon nên liều mạng ăn, kết quả ăn quá no, lúc sau đi qua rất nhiều quầy có đồ ăn ngon thì không ăn được. Cô cậu thấy đồ ngon chỉ ăn một ít, để bụng ăn món khác... Đây của hai người đây, chàng trai thật có phúc, bạn gái cậu thật xinh đẹp!"

"A? Không phải..." Kha Ân ngượng đỏ mặt, xấu hổ nhìn người bên cạnh, thấy nữ thần không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, dọc đường thấy món gì ngon cũng ăn thử, hạt dẻ rang đường, mực nướng, bánh bao chiên, kẹo bông gòn, sò biển nướng, đậu hủ thối... Kết quả là đi chưa được một phần tư quãng đường đã no đến mức không thể ăn thêm được nữa.

Hai người quyết định, nỗi đau thấy được, sờ được, ngửi được mà không ăn được phải được chia sẻ cho mọi người, vì thế bọn họ bắt đầu chụp hình chung với các loại đồ ăn rồi phát trong vòng bạn bè, điên cuồng ngược dạ dày của người khác! Sau đó thuận lý thành chương thu được một loạt bình luận ghen tị!

"Đó là cái gì? Thật là đẹp." Tuyết Nhã chỉ vào một chỗ nói.

Kha Ân nhìn theo hướng chỉ, thấy một cửa hàng nhỏ không quá đặc sắc bên trong một ngôi nhà, trong quầy bày đầy những vật dụng trong suốt cùng thanh tre có hình thù khác nhau nhưng vô cùng bắt mắt. Hai người đi vào, trong tiệm chỉ có một cô gái trẻ đang cúi đầu làm việc.

Đôi tay của cô gái rất đẹp, trắng nõn thon dài, mười ngón múa may một lúc đã vẽ ra hình dáng một bé trai ngây thơ đáng yêu. Ngay sau đó, cô vẽ một bé gái bên cạnh bé trai, nam mặc âu phục, nữ mặc áo cưới, hai người tay trong tay, dựa vào nhau, nhìn rất ngọt ngào.

"Tặng cho hai người." Sau khi cô làm xong, cầm lấy đưa cho Tuyết Nhã.

Tuyết Nhã ngạc nhiên nói: "Tặng cho tôi?"

"Đúng vậy."

Tuyết Nhã thật cẩn thận cầm lấy, sợ làm vỡ, bởi vì mấy thứ này thoạt nhìn rất yếu ớt. Kha Ân cũng thò qua tới: "Hả? Hai đứa trẻ này nhìn rất giống hai chúng ta!"

Tuyết Nhã nhìn kỹ rồi bảo: "Giống thật!" Hai đứa bé này thần thái cực kỳ giống hai người họ.

Ngạc nhiên xong, hai người bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, đồng thời đỏ mặt cúi đầu.

"Đây này là đường nhân, một loại món thủ công nghệ thuật truyền thống ở Hoa Hạ (*)."

(*) Hoa Hạ: Trung Quốc.

Đột nhiên một tiếng động vang lên phá vỡ không khí ái muội giữa hai người, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.

"Cô là chủ bá đại nhân!"

Bị người khác nhận ra, Văn Khanh cũng không thèm để ý, cười thừa nhận: "Là tôi, rất vui được gặp hai người."

"Trời ạ! Thật sự là chủ bá! Tôi thật sự rất vui! Tôi đã theo dõi cô từ những ngày đầu cô livestream, ôi trời ơi, vậy mà tôi có thể gặp được người thật ngoài đời!"

Tuyết Nhã hứng phấn đến nỗi nói năng lộn xộn. Kha Ân thì khá hơn một chút nhưng cũng đặc biệt kích động, chỉ thiếu điều ôm Văn Khanh rồi hôn một cái.

Một lúc lâu sau, hai người mới bình tĩnh trở lại, lại cảm thán tay nghề của Văn Khanh: "Chủ bá, cô làm chiếc kẹo này rất đẹp, tôi không nỡ ăn. Nhưng tôi lại rất muốn biết nó có hương vị gì, dù gì cũng là tự tay cô làm!"

Văn Khanh cười nói: "Vậy thưởng thức đủ rồi thì ăn."

"Cũng đúng, ha ha."

Thấy hai người lưu luyến không muốn rời đi, Văn Khanh lại nói với bọn họ một câu: "Chỉ có mỹ thực và tình yêu là không phụ mình, chúc hai người hạnh phúc."

Văn Khanh có thể nhìn ra hai người có ý với nhau, nhưng Kha Vân tướng mạo bình thường, dường như có chút tự ti, do dự không tiến, cho nên cô mới giúp bọn họ một tay.

Dù sao cô cũng nhàn rỗi. Địa Cầu phồn hoa, đời này an ổn, cô hưởng thụ thời khắc tốt đẹp nhất, thường xuyên đi du lịch khắp nơi để thả lỏng, thỉnh thoảng mở một cửa hàng làm những đồ mình thích, những tháng ngày này dường như là cuộc sống mà ai cũng ao ước.

Tinh lịch năm 57699, Kha Ân kết hôn với Tuyết Nhã, chuyện mỹ thực định tình của họ đã nhận được rất nhiều sự đồng cảm ở Lam tinh.

Trái Đất trở thành thánh địa lãng mạn với mỹ thực và những câu chuyện thần kì.

*

Văn Khanh trở lại không gian, sau khi tiễn Lâm Văn Khanh đi, người ủy thác tiếp theo đã đến. Cô dùng thần thức nhìn một chút đá Vãng Sinh, không khỏi mỉm cười, thế giới lần này lần này xem chừng rất thú vị.

*

Văn Khanh lại lần nữa mở to mắt, cô đang ngồi ở trong xe, đầu hơi choáng. Bên cạnh là một vị phu nhân và có khí chất ưu nhã đang nói chuyện với cô.

"... Anh tuấn soái khí, bản thân lại có năng lực, nghe nói tự mình mở mấy công ty ở Mĩ, không hề dựa vào thế lực trong nhà. Bây giờ về nước, vốn là người thừa kế của Cố gia nhưng lại cố tình nói mình không đủ năng lực, phải rèn luyện thêm, Cố lão gia tử cũng đồng ý. Hiện tại con cũng đã nhìn thấy, nó đã trở thành công ty có tiếng số một cả nước..."

"Tuy nói vẻ ngoài lạnh lùng nhưng cậu ta là người rất đứng đắn, cũng không nghe nói có dính líu gì đến phụ nữ bên ngoài. Không phải mẹ nhìn trúng thân phận của cậu ta mà là nhìn trúng chuyện cậu ta biết giữ mình trong sạch. Con những nhà khác cùng độ tuổi với con, nếu không phải bao dưỡng tiểu minh tinh thì cũng sinh hoạt cá nhân lung tung lộn xộn, dù con muốn, mẹ cũng sẽ không gả! Con là do mẹ sinh ra, mẹ có thể đẩy con vào hố lửa hay sao?"

Nói vòng vo như vậy, Văn Khanh đã hiểu rõ ngọn ngành chuyện người phụ nữ bên cạnh nói đến là gì, Cố Thanh Thành đương nhiên tốt, là nam chính có thể không tốt sao? Nhưng cái phúc này không phải ai cũng có thể hưởng.

Nếu như không phải vai chính mà dám đi trêu chọc nam chủ thì chỉ có thể là vật hi sinh, mà người ủy thác lần này - Tô Văn Khanh chính là nhân vật pháo hôi đó.

Tô gia và Cố gia gia thế tương đương, xem như môn đăng hộ đối, Tô Văn Khanh lại xấp xỉ tuổi Cố Thanh Thành, vì thế hai nhà người để bọn họ đính hôn. Cho nên, Tô Văn Khanh chính là vị hôn thê pháo hôi trong truyện ngôn tình hào môn.

Thời điểm nam chính gặp được chân ái của cuộc đời mình, pháo hôi sẽ cảm thấy chướng mắt, thậm chí sẽ tận lực gây khó dễ cho tình yêu của nam chính, cuối cùng thì lại thúc đẩy bọn họ đến gần nhau hơn.

Nguyên tác chính là như thế. Điều khác biệt là vai chính không phải phụ nữ.

Đúng vậy, đây là một bộ tiểu thuyết đam mỹ, vai chính là Giang Tiểu Mãn, Cố Thanh Thành là người được gọi là công. Mà Giang Tiểu Mãn lại đạt được hệ thống giao dịch giữa các vị diện!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi