CÚT, LÃO TỬ KHÔNG CẦN NGƯƠI NỮA

Trác Hạo Hi bị Từ Trình Trình và Trịnh Hiểu Hiểu kẹp ở giữa, muốn đi khỏi cũng không biết nên nói thế nào.

"Đúng rồi, buổi chiều tôi muốn mời Trác bộ trưởng ăn bữa cơm, không biết Trác bộ trưởng có rảnh không?" Ánh mắt Trịnh Hiểu Hiểu nhìn Trác Hạo Hi mang theo cảm giác trông chờ.

Từ Trình Trình quýnh lên, lập tức mở miệng nói: "Buổi chiều chúng tôi còn có tiệc liên hoan bộ môn."

Trịnh Hiểu Hiểu hoài nghi nhìn Từ Trình Trình, Từ Trình Trình mặt không đổi sắc đứng đấy.

Trong lòng Trác Hạo Hi đánh trống, cậu nhớ là lúc bọn cậu bàn bạc liên hoan bộ môn, rõ ràng là buổi chiều ngày chủ nhật, bây giờ mới thứ hai, chẳng lẽ cậu lại nhớ lầm?

Trác Hạo Hi nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Trịnh Hiểu Hiểu một hồi, sau đó cậu mới nhận ra, cậu vẫn luôn suy nghĩ một việc, rốt cục cậu là thẳng? Hay vẫn là cong đây?

Trác Hạo Hi chán nản nhìn Trịnh Hiểu Hiểu, một chút cảm giác cậu cúng không có, xem ra thì đường cong vẫn là đường cong.

"Thật xin lỗi" Trác Hạo Hi nhún nhún vai với Trịnh Hiểu Hiểu.

Trịnh Hiểu Hiểu lơ đễnh cười cười, "Quên đi, hôm nào lại hẹn." Trịnh Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu với Trác Hạo Hi.

Trác Hạo Hi đưa mắt nhìn Trịnh Hiểu Hiểu đã đi xa, ánh mắt có chút tiếc nuối, thật là, tại sao cậu lại cong cơ chứ? Nếu cậu là thẳng, thì đại mỹ nhân như thế cũng có thể thử theo đuổi, Trác Hạo Hi sờ lên cằm, nhịn không được trong đầu lại mơ tưởng viễn vong.

"Người cũng đã đi xa mất rồi, cầu bộ trưởng cậu hoàn hồn lại." Từ Trình Trình có chút chua chua.

Trác Hạo Hi quay đầu nhìn Từ Trình Trình, mờ mịt hỏi thăm: "Trình trình, buổi chiều chúng ta ăn liên hoan sao?"

Sắc mặt Từ Trình Trình đỏ lên, "Không có liên hoan, buổi chiều chúng ta sẽ bàn bạc xem nên ăn liên hoan ở chỗ nào, còn bây giờ bộ trưởng có thể về nhà ăn cơm rồi."

Trác Hạo Hi nhìn Từ Trình Trình lộ ra nụ cười khổ sở, ủy khuất mà nói: "Trình trình, cậu lừa gạt tình cảm người ta."

Từ Trình Trình chột dạ, nhưng vẫn đứng thẳng người, "Làm gì có, tôi chỉ vì muốn tốt cho cậu, khó khăn nhất chính là mỹ nhân, Trịnh Hiểu Hiểu là hoa khôi lớp ban nghệ thuật, bây giờ vừa mới chia tay Từ Văn Bân, nhất định sẽ có một đống người chờ lấy lòng, bây giờ cậu đi ăn với nàng, chẳng khác gì là tự đẩy mình tới chỗ đầu sóng ngọn gió, cậu cho rằng cậu là đối thủ của đám người kia sao?"

Trác Hạo Hi sờ lên mũi, "Chẳng lẽ tôi một chút sức cạnh tranh cũng không có, vả lại không phải vừa rồi cậu còn khen tôi có mị lực sao?"

Từ Trình Trình hung hăng trừng Trác Hạo Hi, "Cậu muốn theo đuổi thì theo đuổi đi, còn kịp đấy!" Từ Trình Trình dậm chân, nghênh ngang rời đi.

Trác Hạo Hi đứng yên tại chỗ, nhìn bộ tuyên truyền đưa tin, đây là lần đầu tiên có người khen cậu như thế, khen cũng thật nhẹ nhàng bay bổng, cũng không biết là anh bạn nhân đức nào có mắt như thế nha, hai mắt Trác Hạo Hi sáng lấp lánh, cảm thấy vẫn nên đi kết bạn với người ta một chút.

Mộc Cẩn Hiền khoanh tay đi đến, tới khi hắn đến gần, Trác Hạo Hi mới phát hiện bên cạnh còn có thêm một người, nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền, Trác Hạo Hi giật nảy mình, ngoan ngoãn mà nói: "Mộc học trưởng."

Mộc Cẩn Hiền nhàn nhạt cười cười, "Diễn xuất rất thành công, chúc mừng cậu."

Trác Hạo Hi khoát khoát tay, "Chỗ nào chứ, chỗ nào chứ, học trưởng quá khen, đều là nhờ học trưởng lãnh đạo tốt."

Mộc Cẩn Hiền nhìn thấy Trác Hạo Hi nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không thèm để ý, "Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, Hạo Hi, tôi quả nhiên không nhìn lầm người, cậu thật sự rất có tài, một khúc kinh hồn phảng phất như tiếng trời, Hạo Hi cũng là nhờ cậu biên đạo bài hát này mới có thể tốt được như thế."

Trác Hạo Hi khiêm tốn cười cười, "Là do Trịnh Hiểu Hiểu múa tốt thôi."

Mộc Cẩn Hiền nhìn bên trong tủ kính, Trác Hạo Hi nhìn theo ánh mắt Trịnh Hiểu Hiểu, trong lòng toát ra hỏa khí, Trác Hạo Hi vậy mà lại dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú một người, lại nhìn chăm chú như vậy, chăm chú đến như vậy, Mộc Cẩn Hiền có cảm giác khó chịu mà nói: "Xem ra cậu rất thích Trịnh Hiểu Hiểu nhỉ?!"

Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền, nghĩ ngợi, bộ dáng Mộc Cẩn Hiền thế này, có phải là đang ghen hay không?

Mộc Cẩn Hiền trừng Trác Hạo Hi, "Cậu nhìn cái gì?"

Trác Hạo Hi lúng túng sờ lên mũi, "Anh ăn cơm chưa?"

Mộc Cẩn Hiền lập tức vui vẻ nhìn Trác Hạo Hi, "Thế nào? Cậu muốn mời tôi ăn cơm sao?"

Trác Hạo Hi lắc đầu, "Không có, tôi nghĩ nếu như anh chưa ăn, thì mau đi ăn cơm đi, tôi còn có việc."

Mộc Cẩn Hiền âm trầm nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi bị Mộc Cẩn Hiền chằm chằm đến nổi lông mao dựng đứng, cậu nói câu kia, lại chọc tới người này rồi hả?

Mộc Cẩn Hiền nhấc Trác Hạo Hi lên "Hạo Hi, bây giờ cậu thấy cậu còn thẳng lại được à?"

Trác Hạo Hi lập tức phẫn nộ, Mộc Cẩn Hiền dựa vào cái gì lại coi thường người khác như vậy, "Tôi thẳng hay không thẳng, cong hay không cong, cũng không liên quan gì đến anh!"

"Không liên quan sao?" Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng cười cười, hướng đôi môi của Trác Hạo Hi mà hôn lên".

Trêи môi truyền đến xúc cảm, làm Trác Hạo Hi trong nháy mắt trời đất quay cuồng, "Shit, tên vương bát đản này." Trong lòng Trác Hạo Hi không đè nén được mà gào thét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi