CÚT, LÃO TỬ KHÔNG CẦN NGƯƠI NỮA

Đôi mắt Hoàng Giai Viện đen nhánh, cẩn thận chớp từng li từng tí, không hiểu nổi người phụ nữ vừa rồi vẻ mặt còn ôn hòa, sao thoáng cái đã trở nên sắc bén như thế.

Hoàng Giai Viện kéo tay áo Diệp Tử Ngưng, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Mẹ."

Diệp Tử Ngưng cúi đầu xuống, nụ cười trêи mặt so với ánh nắng còn muốn ấm áp rực rỡ hơn, vẻ mặt Diệp Tử Ngưng hiền lành kéo tay Hoàng Giai Viện, "Giai Viện, Ninh Viễn mới phẫu thuật xong, con đỡ nó vào nhà đi. Vả lại, hai con vẫn chưa gặp mặt nhau, được dịp này thì tâm sự đi."

Diệp Tử Ngưng ngẩng đầu, nghiêm mặt, như phải thay đổi một sắc mặt khác để nói chuyện với Giang Minh Dịch: "Ở đây không cần đến cậu, cậu đi xuống đi. Định ở lại chỗ này để nhìn thiếu gia cùng thiếu phu nhân thân mật sao?"

Giang Minh Dịch liếc nhìn Mạc Ninh Viễn, Mạc Ninh Viễn nhẹ nhàng ho khan, ánh mắt ôn hòa nhìn chằm chằm đánh giá Hoàng Giai Viện. Cảm nhận được ánh mắt của Mạc Ninh Viễn, Hoàng Giai Viện ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Xưa nay Giang Minh Dịch không biết, một đứa con gái lại có thể làm ra cái kiểu đáng ghét đến thế, vẻ mặt người ta ngượng ngùng như vậy, nhìn ở trong mắt Giang Minh Dịch, lại là đang làm bộ làm tịch, không biết xấu hổ.

Giang Minh Dịch nắm thật chặt nắm đấm, không cam lòng cắn răng, "Được, tôi đi."

Ánh mắt Giang Minh Dịch nhìn qua Mạc Ninh Viễn, Mạc Ninh Viễn chắp hai tay sau lưng giả bộ như không thấy, ánh mắt đầy hứng thú đánh giá Hoàng Giai Viện, trêи mặt lộ ra bộ dáng thân sĩ, lại mang theo điểm như vừa chọn đúng sở thích.

Giang Minh Dịch cảm giác lòng mình như bị hung hăng đốt cháy.

Hoàng Giai Viện đi về phía Mạc Ninh Viễn, vươn tay ôm cả cánh tay Mạc Ninh Viễn, trêи mặt không khỏi nhiễm lên đỏ ửng, trêи mặt Mạc Ninh Viễn lộ ra nụ cười trấn an.

Giang Minh Dịch không nhìn nổi nữa, nắm tay thật chặt, đi xuống lầu dưới.

Diệp Tử Ngưng nhìn Hoàng Giai Viện đỡ Mạc Ninh Viễn vào nhà, trong lòng mới thả lỏng.

Diệp Tử Ngưng quay người qua, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ vô cùng lo lắng.

Diệp Tử Ngưng từng bước một đi xuống lâu, nhìn thấy còn người ở lại trong sảnh, cũng không cảm thấy lạ lẫm, "Giang tiên sinh còn chưa đi sao? Tôi đây chỉ là miếu nhỏ, không chứa được vị Đại Phật như cậu."

Trong lòng Giang Minh Dịch nói thầm một tiếng: Quả nhiên. Diệp Tử Ngưng biết rất rõ thân phận của hắn.

Giang Minh Dịch do dự, lễ phép gọi một tiếng, "Dì Diệp."

Diệp Tử Ngưng tùy ý ngồi trêи ghế sa lon, tay bưng tách trà nóng, nhẫn kim cương trêи ngón tay sáng chói rực rỡ, "Không dám, không dám."

"Thật xin lỗi." Giang Minh Dịch không biết ngoại trừ ba chữ này ra còn có thể nói được gì nữa?

Diệp Tử Ngưng cười, lúc cười mắt phượng câu nhân, mang theo vài phần tàn nhẫn, đột nhiên Giang Minh Dịch phát hiện, hai mẹ con này cười lên khiến người khác có cảm giác hai người rất giống nhau, cũng vô cùng phong tình, cũng tuyệt sắc xinh đẹp, giống hoa anh túc, mỹ lệ nhưng lại nguy hiểm.

Diệp Tử Ngưng đứng lên, giễu cợt nhìn Giang Minh Dịch, "Thật xin lỗi? Một câu xin lỗi thì xong rồi sao? Đến cùng cậu coi Ninh Viễn thành cái gì? Nó là con tôi, từ nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ, trong nhà trêи dưới không ai dám để nó chịu một chút ủy khuất, ông ngoại của nó khi còn sống, càng coi nó là báo vật mà cưng chìu, nó kiêu ngạo, không kiêng nể gì cả , tùy hứng muốn làm bậy là làm..."

Diệp Tử Ngưng hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn Giang Minh Dịch chứa đầy phẫn hận.

"Chỉ vì nó yêu cậu mà thôi, vì cậu, ngay cả tôn nghiêm của nó cũng không cần, cậu lại đối xử với nó như thế? Nó không cho tôi điều tra chuyện của nó, nó nói mọi chuyện của nó và cậu đều đã kết thúc rồi, không muốn có bất kỳ chuyện gì liên lụy đến cậu. Nhưng nó là con của tôi, sao tôi có thể không điều tra, Giang Minh Dịch! Cậu thật quá đáng..."

Giang minh Dịch không khỏi run lên. Cho tới bây giờ, một bên hắn hưởng thụ Mạc Ninh Viễn, cho y toàn tâm toàn ý yêu hắn, một bên ở tận đáy lòng xem thường y, hoài nghi y...

Diệp Tử Ngưng bước lên trước một bước, Giang Minh Dịch không nhịn được lui một bước, trêи người Diệp Tử Ngưng tỏa ra nồng đậm hận ý, làm hắn không chống đỡ được.

"Cậu nghĩ con tôi là thế nào đây?" Ánh mắt Diệp Tử Ngưng lộ ra mấy phần khinh miệt, "Là ở trong lòng mắng nó không biết liêm sỉ sao? Người nhà của cậu, bạn bè của cậu, lúc chỉa mũi nhọn về phía nó, nhưng cậu chưa từng đứng ra vì nó nói một câu công bằng! Giang Minh Dịch, theo tôi được biết, cậu và con tôi đã chia tay rồi, nên coi như không còn gì nữa, vậy tôi cũng làm chủ thay mặt con tôi nói rõ, loại người như cậu, không xứng với con tôi..."

Giang Minh Dịch nắm thật chặt nắm đấm, đột nhiên nhớ tới vẫn đang trước mặt mẹ của Ninh Viễn hùng hổ dọa người, tâm Giang Minh Dịch như bị chi chít kim nhỏ đâm đau nhức.

"Thật xin lỗi, dì, con biết, bây giờ con có nói lại bao nhiêu câu xin lỗi nữa cũng đều vô dụng. Nhưng mà, ngoại trừ xin lỗi, con cũng không biết nên nói gì nữa" Giọng Giang Minh Dịch hơi run rẩy nói.

Diệp Tử Ngưng lạnh lùng cười cười, cất giọng nói: "Vương thẩm, tiễn khách."

Giang Minh Dịch không cam lòng đi tới trước mặt Diệp Tử Ngưng, "Dì Diệp, con biết dì hận con, nhưng dì cũng không cần vì hận con, mà tùy ý tìm vợ cho Ninh Viễn được không? Dù sao đó cũng là chuyện đại sự cả đời cậu ấy, nên ít ra, hai người cần phải có tình cảm."

Diệp Tử Ngưng khoanh tay, như là đang nhìn một con khỉ, Diệp Tử Ngưng cười ha hả, "Giang Minh Dịch, cậu thật đáng thương, đến bây giờ cậu còn cảm thấy con tôi vẫn còn tình cảm với cậu sao?"

Giang Minh Dịch bị châm chọc không chút kiêng kỵ như thế, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng lại không thể tức giận.

Diệp Tử Ngưng cười như không cười nhìn Giang Minh Dịch, miễn cưỡng nói ra, "Hồi nhỏ, Ninh Viễn có nuôi một con chó, màu lông toàn thân nó trắng như tuyết, rất đáng yêu. Mỗi ngày Ninh Viễn đều cho nó ăn ngon uống sướиɠ, cả ngày rất thích chơi với con chó kia. Đến một lần, lúc Ninh Viễn đang chơi với con chó đó thì bị nó cào, ông ngoại thấy Ninh Viễn bị thương thì vô cùng đau lòng, muốn đánh chết con chó, Ninh Viễn không cho, gắt gao che chở cho nó..."

Nói đến đây, Diệp Tử Ngưng ngừng lại, ánh mắt trở nên u ám cùng ác độc, "Tiệc vui chóng tàn, lúc con chó kia lần thứ ba cào Ninh Viễn, Ninh Viễn liền đưa con chó cho đầu bếp phòng bếp."

Diệp Tử Ngưng nhìn Giang Minh Dịch, bên trong đôi mắt nổi lên tia mỉa mai cười lạnh, "Con chó kia là bị luộc sống, lúc trong nước còn vùng vẫy đạp nước, Ninh Viễn ở ngay bên cạnh tận mắt nhìn con chó kia bị luộc đến chết. Rồi sau đó, đầu bếp còn bưng ra cho Ninh Viễn một dĩa thịt của con chó kia."

Giang Minh Dịch cảm giác mồ hôi lạnh trêи trán của mình ứa ra. Trong lòng lạnh đi, "Giang tiên sinh, cậu không nên cảm thấy con tôi là người không quả quyết, nó nhịn cậu, là bởi vì cậu chưa làm đến chuyện vượt qua ranh giới cuối cùng của nó. Về phần hiện tại, cậu vẫn là đi đi, Ninh Viễn nó không muốn so đo với cậu, nhưng nếu cậu còn dây dưa nữa, chỉ sợ hại người hại mình mà thôi."

Giang Minh Dịch hồn bay lạc phách rời đi, trước khi rời đi, trong đầu tràn đầy hình ảnh con chó kia bị nấu chín.

Đưa Hoàng Giai Viện đi, trong phòng rộng lớn chỉ còn lại Diệp Tử Ngưng và Mạc Ninh Viễn hai mặt nhìn nhau, Mạc Ninh Viễn nhướng mày, nhìn Diệp Tử Ngưng, "Mẹ, người kia thế nào rồi?"

Diệp Tử Ngưng nhìn Mạc Ninh Viễn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Người kia..."

"Cũng đã đi rồi." Mạc Ninh Viễn trả lời.

Diệp Tử Ngưng nhẹ gật đầu, "Đi thì tốt."

"Con trai, con thấy Hoàng Giai Viện thế nào?" Diệp Tử Ngưng nhíu nhíu mày, dò xét hỏi.

Mạc Ninh Viễn cười cười với Diệp Tử Ngưng, hai tay vòng lấy cổ Diệp Tử Ngưng, cười nịnh nọt nói: "Mẹ, con gái người ta rất tốt, mặc dù ngoại hình không được tao nhã cho lắm, nhưng cũng coi như là con gái cưng trong nhà. Nhưng làm sao bây giờ, con của người vẫn là gay nha."

Diệp Tử Ngưng vuốt mặt Mạc Ninh Viễn, thở dài, thỏa hiệp mà nói: "Yên tâm đi, gay thì gay, không có sao, con biết trong nước có rất nhiều đồng tính luyến ái, đến chết cũng không biết thực ra là mình có yêu người cùng giới hay không. Mà cũng có rất nhiều đồng tính luyến ái bị gia đình bức bách ép buộc lập gia đình."

Diệp Tử Ngưng nâng mặt Mạc Ninh Viễn lên, "Con ngoan, mẹ chờ con sinh cho mẹ một đứa cháu nội thật ngoan ngoãn, con cũng đừng làm cho mẹ thất vọng nha!"

Vẻ mặt Mạc Ninh Viễn đau khổ, "Mẹ, con là gay, sao có thể sinh cháu trai cho mẹ được?"

Diệp Tử Ngưng híp mắt, như có điều suy nghĩ nhìn Mạc Ninh Viễn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Con trai, con cảm thấy con là thuần 0 hay thuần 1 hay là 0.5?"

Mạc Ninh Viễn suy nghĩ, y bị Giang Minh Dịch đè nhiều năm như vậy, thuần 1 chắc là không thể, thuần 0 thì lại như xem thường mình, "Hẳn là 0.5 đi."

Diệp Tử Ngưng tràn đầy vui mừng nhìn Mạc Ninh Viễn, vỗ vỗ vai Mạc Ninh Viễn, "Có 0.5 là được rồi, Ninh Viễn, nam hay nữ đều như thế, đến khi con cưới con gái người ta rồi, cứ tưởng tượng thành nam là được. Mẹ sợ nhất là con ngay cả 0.5 cũng không có!"

Mạc Ninh Viễn nhìn Diệp Tử Ngưng, trong lòng hơi hồi hộp."Mẹ, có lẽ con của người còn chưa tới mức kia."

Diệp Tử Ngưng sờ mặt Mạc Ninh Viễn, ánh mắt lộ ra nhàn nhạt đau thương, "Con trai, đã tới nước này, con có đàn ông hay không cũng đã không quan trọng, không bằng con đi chuyển giới đi!"

Vẻ mặt Mạc Ninh Viễn cầu xin, "Mẹ con sẽ không tàn nhẫn như thế chứ?"

Diệp Tử Ngưng híp mắt, nâng cằm lên, "Thật ra, mẹ vẫn luôn muốn sinh con gái, không nghĩ tới lại sinh ra con, vậy nếu nguyện vọng trước kia đã không thành, thì sau này..."

Mạc Ninh Viễn không nén được mà run lên gọi một câu, "Mẹ."

Mạc Ninh Viễn sờ lên trái tim đang đập bang bang của mình, âm thầm cảm thán, không bị người khác bắn chết, ngược lại là bị mẹ mình dọa cho chết rồi.

Ánh mắt Mạc Ninh Viễn nhìn Diệp Tử Ngưng tràn đầy mong đợi, không thể làm gì khác hơn mà nói: "Mẹ, con trai mẹ không có tiềm lực mạnh mẽ như thế, mẹ vẫn nên tìm người khác sinh lại một đứa đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi