CỬU CHÂU HẢI THƯỢNG MỤC VÂN KÝ


Một vạn kỵ quân tiên phong Hách Lan bộ của Hữu Kim lên đường về phía Nam, ngựa chiến cao to khỏe mạnh, thân khoác da thuộc, trăm con cùng đi, nhất tề tiến lên, tiếng vó ngựa ầm ầm ngoài mười dặm vẫn nghe thấy, đến mức dường như sắp đạp mọi thứ trên đường thành bột mịn.Ngoài trăm trượng, Mục Như Hàn Giang lẳng lặng giữ cờ đứng thẳng, nhìn bụi tung mù mịt từ phía xa, giống như dùng sức một người ngăn cản cơn gió lốc.Từ xa Hách Lan Thiết Đóa đã trông thấy lá cờ lớn kia.

Hắn hít sâu một hơi, giơ tay lên, đội hình vuông vắn khổng lồ lập tức ngừng lại, tiếng vó ngựa ban nãy còn chấn động khắp nơi, đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.Trên đồng trống yên lặng tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tung bay phần phật của lá cờ lớn Mục Như kia.Một lát sau, trên mặt Hách Lan Thiết Đóa lộ ra sát khí, hắn phất tay lần nữa, hai cánh quân Hách Lan đột nhiên phát động, quân Hữu Kim như chim ưng mở rộng cánh, đột nhiên hàng ngũ duỗi dài ra vài dặm.

Trong tiếng ầm ầm, đội quân này bộc lộ thân hình khổng lồ của nó.Thân lâm vào giữa vòng vây của vạn kỵ, lá cờ trong tay Mục Như Hàn Giang không mảy may lung lay.

Ngựa chiến của chàng lẫm liệt, bình tĩnh cúi đầu, giống như bên người là thảo nguyên yên ả không người.Hách Lan Thiết Đóa giục ngựa chậm rãi tới gần Mục Như Hàn Giang, giơ đao lên: “Ngươi chính là Mục Như Hàn Giang?”Mục Như Hàn Giang không nói lời nào, lá cờ trong tay chàng đã nói lên tất cả.“Mục Như bộ tộc các ngươi năm đó giết quá nhiều người ở Bắc Lục, bị trời phạt, mới phải lưu vong Thương Châu, mấy ngàn người trong vọng tộc, chỉ còn mình ngươi trở về, hiện tại, đao của ta chém xuống, Mục Như thị sẽ diệt tộc, ha ha ha ha!”Hách Lan Thiết Đóa cười lên điên cuồng, tự cho rằng lời này đã chọc vào chỗ đau sâu trong lòng Mục Như Hàn Giang.Mục Như Hàn Giang vẫn không nói lời nào.Hách Lan Thiết Đóa không biết, đại tướng chân chính tuyệt đối không vì nghe lời mắng chửi mà đổi sắc, người mang mối thù sâu nặng thật sự tuyệt đối không vì thấy tử vong mà rơi lệ.

Hắn không biết Mục Như Hàn Giang đã làm thế nào để tiếp tục sinh tồn ở Thương Châu, không biết Mục Như Hàn Giang đã nhìn từng người thân của mình chết ngay trước mặt thế nào.

Sự bình tĩnh của Mục Như Hàn Giang, là tử thần đã nhìn thấu vận mệnh của người trước mắt, chàng tuyệt đối không phí một lời với kẻ sắp trở thành thi thể.Mục Như Hàn Giang chỉ nói: “Ta tới đây, muốn lấy đầu ngươi để dùng.”Hách Lan Thiết Đóa cười dữ dội, nói: “Ta muốn xem ngươi lấy mạng ta bằng cách nào giữa một vạn kỵ binh!”Mục Như Hàn Giang không thèm nói nữa, giục ngựa, rút kiếm.Tiếng cười của Hách Lan Thiết Đóa còn chưa ngừng, chợt phát hiện Mục Như Hàn Giang đã tới gần trong khoảng trăm thước, “Ngựa thật nhanh.” Trong lúc kinh hãi, hắn cấp bách nâng song đao, đột nhiên trước mắt chợt lóe, một cỗ gió lạnh lẽo xẹt qua cổ.

Lúc này ngựa của Mục Như Hàn Giang đã chạy qua người Hách Lan Thiết Đóa, kiếm đã tra vào vỏ, tay nhẹ nhàng nhấc một cái, đã xách đầu Hách Lan Thiết Đóa lên.


Trên mặt của cái đầu, nét cười còn chưa tan hết.Tiếng vó ngựa của Mục Như Hàn Giang vang trên đồng trống, trừ nó ra thì không còn tiếng động nào khác.Một vạn thiết kỵ Hữu Kim sững người tại chỗ, nhìn chủ tướng của họ.

Thân thể không đầu ấy còn thẳng người trên ngựa, một lúc sau mới chậm rãi đổ xuống.Mục Như Hàn Giang quất ngựa trở về, tay xách đầu, lạnh lùng nhìn quân Hữu Kim bốn phía: “Các ngươi xuất chiến hay chạy giữ mạng?”Quân Hữu Kim lúc này mới hoàn hồn, ô ô gào thét dữ dội, khua trường đao, thúc giục ngựa chiến xông lên liều chết.Mục Như Hàn Giang quát một tiếng: “Lên thì tốt!” Mang lá cờ lớn trên lưng, múa trường thương, xông vào trong trận, quân Hữu Kim bên người chàng ngã ra như rơm rạ.Mục Như Hàn Giang gầm lên giận dữ, đánh cả người lẫn ngựa từng tên kỵ binh Hữu Kim thành mảnh nhỏ, thương tạo thành một cơn lốc quanh người chàng, xoáy đến đâu, nơi đó là một mảnh máu thịt tung tóe.Thế nhưng chàng có thể duy trì được bao lâu? Nếu mặt trời sắp lặn, nếu vương triều sắp diệt vong, một mình chàng có thể ngăn cản sao?...Ngoài cửa Nam Thiên Khải thành, đám chư hầu nhìn quân đội của Lục Nhan tràn tới cổng thành.“Lục tướng quân, ngài muốn làm gì?” Một giọng to vang hỏi.“Ta sợ các vị thất tín, phái binh trấn giữ cổng thành, miễn cho có người chiếm thành.”“Hừ.” Vũ Thanh Đức cả giận nói, “Bảo vệ cửa thành, cũng không tới phiên ngài.”Các bên rút kiếm chĩa vào nhau, các đội quân giơ binh khí, mắt thấy sắp hỗn chiến, đột nhiên quân do thám phi ngựa về báo: “Quân Hữu Kim từ phía tây đánh tới rồi.”Các tướng sửng sốt: “Quân Hữu Kim không phải còn đang ở ngoài cửa Bắc sao? Sao lại vòng qua thành mà đến?”Nhưng phía tây bụi mù nổi lên, kẻ tới lại đúng là kỵ quân Hữu Kim.Thì ra đó là một nhánh trong bộ lạc Bắc Lục, do Khổ Tốc Đô dẫn quân, là đội tuần tra tiên phong của quân Hữu Kim, mang theo ba nghìn kỵ binh, tới dò xét lực lượng của quân chư hầu mặt Nam.

Nhưng Khổ Tốc Đô man dũng hiếu chiến, vừa thấy trận thế Đoan quân, cũng không ngại quân mình ít, cứ trực tiếp vọt lên.Khổ Tốc Đô tết kiểu tóc ba bím nhỏ mà chỉ hài đồng Đông Lục mới tết, răng hô mắt nhỏ, mặt đầy vẻ chất phác, hắn giơ đôi lang nha bổng cười ngờ nghệch, quát: “Này, Đại Đoan triều vẫn còn nam nhân cưỡi được ngựa à? Sao đánh từ Bắc tới Nam mà không thấy nhỉ?”Các võ tướng vừa bị Mục Như Hàn Giang đánh rớt ngựa đang một bụng lửa giận không chỗ phát ti3t, vừa thấy tên tướng Hữu Kim này đứng trước mặt, đều muốn tiến lên cắn hắn một phát cho sướng miệng.

Vị Phi Hổ tướng Địch Hỏa vừa bị Mục Như Hàn Giang quát ngã ngựa, đang muốn cứu vãn thể diện, liền thúc ngựa lao ra: “Gia gia ngươi tới thu thập ngươi đây!”Hắn cầm búa chém thẳng vào Khổ Tốc Đô, lại bị Khổ Tốc Đô nâng lang nha bổng nhẹ nhàng đỡ lấy, dễ dàng gạt văng chiếc búa hơn mười cân kia ra, thiết bổng tay kia vung lên, phập một tiếng đánh nát đầu ngựa của Địch Hỏa, Địch Hỏa lại bị quẳng xuống ngựa lần nữa.

Khổ Tốc Đô quất ngựa quay lại, múa thiết bổng muốn lấy mạng hắn.

Địch Hỏa tránh không kịp, phập một tiếng đầu nát bấy, mũ giáp bay thẳng ra ngoài, lăn thật xa trong đống bùn đất.Chư hầu trong trận đều kêu lên hãi hùng, Viên Chí Phương từ trong trận bắn tên ra, Khổ Tốc Đô nghe thấy tiếng bật dây cung, liền cúi đầu tránh được.


Hàn Bảo Chu quát to: “Giết người ngã ngựa thì có bản lĩnh gì? Xem ta lấy đầu ngươi đây!” Vọt tới trước mặt Khổ Tốc Đô, sau bảy, tám chiêu, bị Khổ Tốc Đô một gậy đánh rớt ngựa, vó ngựa đạp lên, máu tươi tung tóe.Đoan quân phẫn nộ, trong năm vị tướng Thương quân đã có hai vị bị thương không thể đánh tiếp, Lăng Nhụy và hai tướng còn lại liếc mắt nhìn nhau, hội ý phi ngựa ra, bao vây Khổ Tốc Đô.

Khổ Tốc Đô lấy một chọi ba, vẫn không rơi vào thế hạ phong.Vũ Thanh Đức lại hô to: “Quân Hữu Kim chỉ tới có vài ngàn người, tất cả hãy cùng xông lên chém giết, san bằng bọn chúng.” Mọi người đã sớm đợi câu nói này, gầm lên một tiếng, đại quân cuồn cuộn xông lên....Bên tường thành, thiếu niên đã hoàn thành bức tranh của chàng.

Trên tường thành dài tới mười mấy trượng, một đội quân lớn thiết giáp sừng sững, sống động như thật.“Nếu thiên quân vạn mã thật sự có thể ra khỏi vách tường, Thịnh triều năm xưa sao có thể bị Đoan triều tiêu diệt chứ.” Quân Thông cúi đầu, đứng cạnh thiếu niên, nhẹ vỗ về bức tường thành đó, ba trăm năm trước, nó cũng từng chứng kiến kỵ binh Mục Vân tộc gào thét vọt tới ra sao.“Ta phải giúp Mục Như Hàn Giang, một mình cậu ta không thể từ trong trận của quân Hữu Kim sống sót trở về.”“Ngươi muốn biến quân mã trong tranh này thành thật? Người xưa chưa bao giờ thực hiện pháp thuật khổng lồ như vậy đâu.”“Đương nhiên không thể biến thành thật, chỉ là ảo giác nhất thời, một lát sau sẽ tiêu tan.

Nhưng thế này nhé, muốn trao sự sống cho một bức tranh khổng lồ tới vậy, không phải là chuyện mà phương pháp bình thường có thể làm được.

Muốn tạo ra thứ gì đó có sinh mệnh, đương nhiên cũng chỉ có thể lấy sinh mệnh ra đổi.” Mục Vân Sênh nhẹ nhàng rút kiếm Lăng Vân ra, đặt lưỡi kiếm lên cổ tay chính mình.Quân Thông lại đẩy tay chàng ra.“Dùng mạng của ngươi, đổi mạng của người muốn giết ngươi? Mạng của người sau này sẽ tranh đoạt thiên hạ với ngươi?”“Việc ta có giúp cậu ta hay không, chẳng liên quan đến việc cậu ta có muốn giết ta hay không.”Quân Thông cười nhạt một tiếng, đoạt lấy kiếm Lăng Vân.

“Sớm biết ngươi là đồ đần, ngày ấy trực tiếp một kiếm giết ngươi cho rồi, cần gì để người khác liều mạng đi cứu ngươi?”Bóng kiếm nhoáng một cái, máu tươi bắn lên bức tường thiên cổ....Chẳng biết đã bao nhiêu kỵ binh Hữu Kim ngã xuống dưới thương của Mục Như Hàn Giang, một con đường máu được mở ra từ giữa trận quân Hữu Kim, là quỹ tích đánh dấu sự liều chết xông lên của chàng.


Chiến bào của Mục Như Hàn Giang đã biến thành màu đỏ thẫm, Mục Như thế gia vốn khoác chiến bào đỏ, nhưng tất cả người thân của Mục Như Hàn Giang đều đã chết ở Thương Châu, vậy nên chàng đổi thành mặc áo bào trắng, giờ bào trắng lại nhiễm đỏ.

Toàn bộ nỗi đau thương, đều bị thay thế bởi sự nộ hận cuồng bạo.

Chàng chưa từng nghĩ mình sẽ chết trận thế nào, nhưng cũng không kỳ vọng có thể sống sót.

Chàng không hề nghĩ rằng mình đã thật sự lay động đại quân chư hầu, chỉ nghĩ phải có người đi chiến đấu.

Quốc gia, vinh dự, lúc này đều không còn tồn tại, chỉ có bản năng sinh tồn đang kiên trì.

Khi thuyền giấy rơi vào biển rộng, khi con kiến nỗ lực ngăn trở chiến xa, số phận đã sớm được định đoạt.

Có những chuyện đối với một số người là không cách nào lý giải, đối với những người khác lại là thiên kinh địa nghĩa — chỉ vì phụ thân của chàng, huynh trưởng của chàng, chưa bao giờ rút lui trên chiến trường.Máu che kín tầm nhìn của Mục Như Hàn Giang, chàng hầu như không nhìn thấy bóng người trước mắt, trời đất là một mảnh đỏ rực.

Nhưng đúng lúc này, quân Hữu Kim đột nhiên bắt đầu hoảng loạn thối lui.Họ kinh ngạc nhìn ngọn núi cao ngất mờ mịt mọc lên sau lưng Mục Như Hàn Giang, một đội quân khổng lồ đang sầm sập tiến tới.


Cờ xí như rừng, khôi giáp phản chiếu ánh chiều tà, như từng đợt sóng trong vắt, sáng rực chuyển động trên biển rộng.

Vùng bình nguyên dần bị phiến sáng loang loáng kia lấp đầy.

Đột nhiên, ngàn vạn người đồng thời hét to, mỗi gương mặt sau tấm lá chắn đều vì cuồng nộ mà trông thật dữ tợn.

Trên bình địa một cơn gió lốc cuồn cuộn nổi lên, như sóng lớn ngoài biển giận dữ ập tới, lực lượng đó không có vẻ gì là thân thể máu thịt có thể ngăn trở nổi.

Đội quân lớn đó đánh về phía một vạn kỵ binh Hữu Kim, từ trên trời nhìn xuống, như dòng lũ sắp nuốt trọn một hòn đảo cô quạnh.Quân Hữu Kim rút lui về phía sau, Mục Như Hàn Giang vọt theo nhánh quân gần nhất, đuổi theo gắt gao.Truy đuổi tới ngoài năm mươi dặm, Mục Như Hàn Giang bỗng nhiên thấy, phía chân trời có một vệt gì đó màu xanh vắt ngang, che lấp ánh mặt trời.

Chàng ngẩn người, mới hiểu ra, đó là bụi mù tung lên khi đại quân của Thạc Phong Hòa Diệp tiến đến.

Chủ lực quân Hữu Kim rốt cục đã tới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi