Tuyết rơi dày khắp nơi, tiết trời ngày càng giá rét.
Gió lạnh gầm rú, hàn khí bao phủ khắp Duyên Giang thành, mà trên mặt tường thành hai người Đằng Thanh Sơn và Yến Mạc Thiên trong lòng còn lạnh giá hơn.
Ánh mắt băng lãnh quyết liệt của Đằng Thanh Sơn xuyên qua mặt nạ bảo hộ của mũ trụ, quét về phía Ngân Giao quân phía dưới, trầm giọng nói:
"Yến trường lão, dựa theo tính toán thời gian, tin tức tình báo truyền tới tông đại khái phải mất ba canh giờ, từ tông truyền tiếp tới chúng ta, phỏng chừng cũng phải một hai canh giờ nữa, như vậy... đại quân Thanh Hồ Đảo hẳn là đã hành quân được bốn năm canh giờ rồi!"
Yến Mạc Thiên trịnh trọng nói:
-"Nếu Thanh Hồ Đảo không quản hết thảy hành quân gấp thì trong ngày hôm nay có thể đến dưới chân thành Duyên Giang này rồi!"
Tình báo biết quá ít, nên cũng chỉ có thể suy đoán đại khái thời gian mà thôi.
Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói:
"Đảo chủ Thanh Hồ Đảo 'Cổ Ung' lại tự mình xuất lĩnh quân binh! Hơn nữa họ trước công đả Thiết Y Môn, sau lại tấn công Quy Nguyên Tông ta. Bây giờ nhân mã các phương đã hội hợp lại, nhân thủ phái ra, khẳng định sẽ đông đảo hơn lần công kích Thiết Y Môn nhiều lắm. Quả thật là coi trọng Quy Nguyên Tông chúng ta!"
Cái 'coi trọng' này tuyệt không phải là một chuyện tốt lành gì, mọi người Quy Nguyên Tông đều tình nguyện để Thanh Hồ Đảo xem thường mình, phái ít người hơn một chút.
"Một khi 'Cổ Ung' dẫn đại quân tới đây, chúng ta dù có muốn chạy cũng trốn không thoát, đừng mong gì triệt thoái được."
Yến Mạc Thiên thấp giọng bất lực,
"Vốn tưởng nhân cơ hội này, giết thêm vài người của Thanh Hồ Đảo nữa, nhưng... Thanh Sơn đã giết chết tên Thiết Vạn Mậu, chúng ta lần này xuất động đại quân, cũng đáng giá."
Đằng Thanh Sơn quay đầu cười cười:
"Thiết Vạn Mậu? Hắn quá tự đại, thực ra cũng chỉ có thể khi dễ hậu thiên cao thủ mà thôi."
"Bàng thống lĩnh." - Đằng Thanh Sơn hô lớn gọi.
Bàng Sơn từ đằng xa lập tức đi lại.
'Dù không cam lòng, cũng phải đi thôi.' Đằng Thanh Sơn than thầm trong lòng rồi quay sang cùng thương lượng quá trình rút lui với hai người Bàng Sơn và Yến Mạc Thiên.
***
Dưới Duyên Giang thành, thi thể hài cốt cháy khô được bày trên đất. Một vài quân sĩ Ngân Giao Quân đang phụng mệnh liệm thi thể hài cốt của chấp pháp trưởng lão 'Thiết Vạn Mậu'. Còn phía bên kia những quân sĩ Ngân Giao Quân khác đều đang thấp giọng thảo luận. Thi thoảng lại ngước lên trên tường thành, nhìn bóng người mặc trọng giáp đen, cầm Luân Hồi thương màu bạc đi qua đi lại trên đó.
"Trưởng lão. Tướng quân!"
Hai quân sĩ Ngân Giao Quân, một người đang vác cái bao đựng thi thể và hài cốt. Một người khác cầm cái bao đựng Phong Lôi Đao và nội giáp, mảnh che tay..v.v.
"Để xuống."
Trung niên áo xám tro lạnh lùng phân phó.
"Dạ."
Hai quân sĩ Ngân Giao Quân mở bao, Phong Lôi Đao, nội giáp đều bày ra cả trên mặt đất.
"Hồ trưởng lão!"
Đại hán trung niên mặc trọng giáp dằn giọng gầm gừ,
"Triệu sư tổ suất lĩnh đại quân tiêu diệt Thiết Y Môn, mười tiên thiên cường giả không tổn hao lấy một người, mà bên chúng ta tại Duyên Giang thành này đã chết mất Thiết trưởng lão! Việc này quả thực là vô cùng nhục nhã, chúng ta làm sao nuốt trôi cho được?"
Trung niên áo tro liếc mắt nhìn hắn:
"Lam tướng quân, ngươi muốn làm gì? Ra trước trận khiếu chiến ư? Đối phương căn bản không xuất chiến, ngươi sẽ phải làm thế nào đây? Tiến công hay sao?"
"Trong vòng mấy năm nay, đây là tiên thiên đầu tiên của Thanh Hồ Đảo ta bị chết! Hơn nữa là trước trận bị giết chết! Thật là việc vô cùng nhục nhã!"
Vị Lam tướng quân hai mắt trợn tròn, tức giận không chịu nổi,
"Chúng ta tiến công liên tục, ta không tin là sẽ không làm gì được bọn chúng!"
Trong mắt trung niên áo tro lóe lên vẻ châm chọc, lạnh lùng nói:
"Nếu như tiến công, cửa thành vừa dày vừa nặng, bên trong khẳng định còn có quân đội hùng hậu trấn thủ, chúng ta không có khả năng phá vỡ được. Còn leo lên tường thành ư? Địch quân có lợi thế ở trên cao. Bên Thanh Hồ Đảo ta mặc dù có trên vạn Ngân Giao quân, nhưng muốn leo lên tường thành, cũng chỉ một bộ phận nhỏ có thể xông lên chém giết trên đó, điều đó chỉ có nước để Hắc Giáp quân từ từ nuốt chửng! Hơn nữa, đừng quên... đối phương còn có một cao thủ ám khí ẩn tàng."
"Cao thủ ám khí?" - Lam tướng quân sững sờ.
Năm trăm Kim Lân vệ, trong chốc lát đã chết gần một trăm năm mươi người, Lam tướng quân hắn nhớ rất rõ ràng, cảnh đám Kim Lân vệ lần lượt ngã xuống.
"Thiết Vạn Mậu chết là việc nhỏ."
Trung niên áo tro lạnh lùng nói,
"Thiết Vạn Mậu đã hơn một trăm tuổi nhưng vẫn chỉ là cảnh giới 'Tiên Thiên Hư Đan', dựa theo độ tuổi mà nói, cả đời sợ rằng cũng khó đạt tới cảnh giới 'Tiên Thiên Thực Đan', nhân vật như vậy, Thanh Hồ Đảo ta cũng không coi trọng gì cho lắm."
Thanh Hồ Đảo chính thức coi trọng, là Hồ trưởng lão, Triệu Đan Trần, những nhân vật Tiên Thiên Kim Đan!
"Thực lực của Đằng Thanh Sơn, mới là đại sự!"
Trung niên áo xám cúi đầu nhìn về phía hài cốt bày trên mặt đất.
"Đằng Thanh Sơn."
Đại hán cường tráng 'Lam tướng quân' tập trung nhìn vào lỗ thủng to tướng trên nội giáp, nhịn không được nói,
"Mười bảy tuổi - tiên thiên cường giả! Hơn nữa một thương cuối cùng, uy lực thật mạnh mẽ, đến cả thi thể Thiết trưởng lão cũng cháy trụi trong nháy mắt, cao thủ Tiên Thiên Hư Đan, e rằng khó mà ngăn cản được. Lướt mắt khắp cả Cửu Châu, ngàn năm qua, Đằng Thanh Sơn này cũng chỉ đứng sau tên Yêu Tăng Ma Ni Tự kia mà thôi."
Hồ trưởng lão ngẩng đầu lên, hướng mắt nhìn về phía tường thành Duyên Giang thành xa xa. Trước đó có một bóng người mang hắc sắc trọng giáp như quỷ thần.
"Không, hắn đáng sợ hơn Yêu Tăng!"
Hồ trưởng lão trầm trầm đáp lời.
"Sao?"
Lam tướng quân kinh ngạc nói,
"Yêu Tăng Hạng Phàm Trần, sáu trăm năm trước, mới mười sáu tuổi đã đạt tới tiên thiên rồi."
Hồ trưởng lão nhìn Đằng Thanh Sơn phía xa xa, chậm rãi nói:
"Yêu Tăng từ khi còn nhỏ đã được Ma Ni Tự chỉ điểm, tu luyện một trong tứ đại thần điển Kim Thân Phật Đà, còn Đằng Thanh Sơn từ bé sống trong núi rừng, không có sư phụ, chỉ dựa vào chính mình. Thương pháp của hắn, ta căn bản chưa hề thấy qua, chắc hẳn là hắn tự nghĩ ra! Vừa mới bước vào tiên thiên, đã có thể đánh chết Thiết trưởng lão đạt tới tiên thiên hơn mười năm... Nghĩ tới Đằng Thanh Sơn này tương lai, ta cũng cảm thấy sợ hãi!"
Lam tướng quân bộ dáng sững sờ.
- Nếu để cho Quy Nguyên Tông hơn mười năm nữa, sợ rằng đến lúc đó, Thanh Hồ Đảo ta rất khó tiêu diệt được bọn chúng.
Hồ trưởng lão chậm rãi nói,
"Chết một Thiết trưởng lão cũng tốt, nhờ thế Thanh Hồ Đảo ta mới biết Đằng Thanh Sơn là một thiên tài đáng sợ. Lần này diệt Quy Nguyên Tông, bất luận ra sao, tốt nhất là phải bắt sống Đằng Thanh Sơn, nhược bằng không bắt được, cũng phải giết chết!"
Lam tướng quân nghe Hồ trưởng lão nói vậy, cũng gật đầu lia lịa.
Thiên tài có thể đáng sợ hơn Yêu Tăng 'Hạng Phàm Trần', hơn nữa lại là địch nhân, nếu không giết đi, sau này cuộc sống hàng ngày thật khó mà ăn ngon ngủ yên được!
Nhưng họ nào biết, Đằng Thanh Sơn tuyệt không phải là một thanh niên thiên tài thiếu kinh nghiệm. Trong lĩnh vực theo dõi, lẩn trốn, có thể nói là khắp Cửu Châu cũng chẳng có mấy người hơn được hắn. Tiền thế hắn đã là sát thủ đầy kinh nghiệm, hơn nữa lại có thể khống chế thân thể tùy ý mình.
Ai có thể đuổi giết hắn?
***
Thời gian trôi dần, nhân mã Thanh Hồ Đảo vẫn tiếp tục nghỉ ngơi dưới chân thành, họ đang đợi đại quân tới hội hợp.
"Tướng quân, hãy xem!"
Một quân sĩ Ngân Giao Quân vội vã lao vào trong đại trướng nơi hai người Lam tướng quân và Hồ trưởng lão đang uống trà chờ đợi.
"Chuyện gì?"
Lam tướng quân nhíu mày hỏi.
"Tướng quân!"
Quân sĩ vội vàng nói,
"Hắc Giáp quân Quy Nguyên Tông đang từ dưới thành bỏ chạy đi rồi."
Vù! Vù!
Hai người Lam tướng quân, Hồ trưởng lão trong nháy mắt liền lao ra khỏi đại trướng, hướng mắt nhìn về phía tường thành Duyên Giang thành xa xa, quả thật... trên tường thành lúc này phỏng chừng chỉ có mấy trăm quân sĩ Hắc Giáp Quân. Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân đang nhanh chóng từ các thông đạo đi xuống chạy ra ngoài. Chỉ vài nhịp thở, quân sĩ Hắc Giáp Quân đã lập tức biến mất khỏi tường thành.
"Kim Lân vệ!" - Hồ trưởng lão dữ tợn gầm lên một tiếng.
Rào!
Hơn ba trăm Kim Lân vệ nhanh chóng lao ra.
"Theo ta lên đó."
Hồ trưởng lão làm gương cho binh sĩ, đi đầu bay về phía tường thành. Chỉ thấy thân hình lão phiêu dật nhưng lại nhanh như mũi tên. Phía sau hắn, hơn ba trăm Kim Lân vệ cũng chạy như bay lên tường thành.
- Bùng!
- Bùng!
...
Tiếng trống tập kết, vang vọng phía chân trời. Một vạn Ngân Giao quân cũng nhanh chóng tập kết lại.
...
Hồ trưởng lão điểm chân một chút rồi dễ dàng nhảy lên trên đầu tường thành, với lục thức của Hồ trưởng lão, thế mà không nghe thấy bất kỳ tiếng hít thở nào trên đầu tường.
"Toàn bộ đi rồi ư?" - Hồ trưởng lão chấn động.
Vù! Vù! Vù!
Phía sau lão, từng tên Kim Lân vệ tựa như những con báo thoăn thoắt leo lên đầu tường.
"Theo ta vào thành."
Hồ trưởng lão hạ lệnh. Cả đám trực tiếp từ đầu tường nhảy vào bên trong thành. Lập tức phát hiện ra bên trong cửa thành không có lấy một tên lính nào thủ vệ, có một cây cự mộc chặn ngang cửa. Cái chốt cửa bằng sắt đen thui khóa chặt cửa thành lại.
"Mở cửa thành ra."
Hồ trưởng lão vừa quát to vừa hướng mắt nhìn về phía xa xa phương bắc.
Trên đường cái, tất cả những hàng quán và nhà cửa đều đóng chặt cửa. Xa xa ẩn hiện có những bóng đen mơ hồ. Hồ trưởng lão lúc này rõ ràng cảm giác được tiếng vó ngựa dày đặc khiến cho mặt đất phải chấn động,.
Đám Kim Lân vệ nhanh chóng hạ thanh cự mộc xuống, mở then cửa thành.
- Ầm!
Cửa thành ầm ầm mở ra.
Nhất thời vô số quân sĩ Ngân Giao Quân cưỡi chiến mã nhanh chóng tràn vào trong thành. Một tiếng gầm lớn vang lên:
"Tiến lên! Giết chết một quân sĩ Hắc Giáp Quân, thưởng cho trăm lượng bạc, giết chết một bách phu trưởng, thưởng cho ngàn lượng bạc..."
Những quân sĩ Ngân Giao Quân gào lên rồi đuổi theo gấp rút.
Đối phương chỉ lo chạy, việc đuổi giết quả là rất nhẹ nhàng.
...
Số lượng Hắc Giáp quân dù sao cũng rất nhiều. Cho dù theo trật tự thoát đi, nhưng những quân sĩ cuối cùng trong đại quân, cũng chỉ cách đám quân sĩ Ngân Giao Quân đang đuổi giết phía sau đại khái gần hai dặm. Hơn nữa vì đi cuối cùng, quân sĩ Hắc Giáp Quân lại quá nhiều, tốc độ cực hạn của mỗi chiến mã cũng không đồng nhất, quân sĩ phía trước có thể tùy ý chạy trốn, nhưng ở phía sau lại không chạy nhanh được.
"Ha ha... Các huynh đệ, giết."
Quân sĩ Ngân Giao Quân cả đám tru lên, chiến mã chạy như bay, làm cả Duyên Giang thành đều run sợ.
Khoảng cách không ngừng gần lại!
"Nhanh, nhanh!"
Đằng Thanh Sơn gầm lên. Hắn và Yến Mạc Thiên, đang ở mặt sau cùng Hắc Giáp quân. Ngân Giao quân không ngừng đến gần.
Một dặm, nửa dặm, tám mươi trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng...
- Vèo!
- Vèo!
Những mũi tên từ phía sau phóng tới, bắn vào đám quân sĩ Hắc Giáp Quân cuối cùng. Chỉ nghe những tiếng 'choang''choang', thỉnh thoảng có một hai mũi tên gặp may cắm vào những chỗ hở của chiến giáp.
Vù! Vù!
Như một trận gió, toàn quân Hắc Giáp quân rốt cục chạy ra khỏi bắc môn Duyên Giang thành. Lúc này ở cửa bắc Duyên Giang thành, đang tụ tập trăm quân sĩ Hắc Giáp Quân, hai mươi quân sĩ Hắc Giáp Quân cầm lấy bán mã tác (dây cản ngựa), mười người cầm một bên... Khi quân sĩ Hắc Giáp Quân toàn bộ chạy ra, Ngân Giao quân vừa đuổi tới!
"Lên!" - Tiếng quát vang lên.
Một dây bán mã tác từ bùn đất lòi lên. Bán mã tác cũng không cao, cách mặt đất chừng một hai thước.Giữa những cái bán mã tác có khoảng cách bốn trượng, cộng lại có năm dây bán mã tác rất lớn. Ngoài cửa thành, ngoại trừ một trăm quân sĩ cầm bán mã tác, đám quân sĩ Hắc Giáp Quân còn lại đều cầm sẵn chiến đao.
- Rầm rầm...
Những thớt chiến mã đang chạy cực nhanh như bay ầm ầm ngã xuống làm mặt đất phải rung lên. Một đám quân sĩ Ngân Giao Quân cũng ngã văng ra ngoài, tốc độ chiến mã nhanh như bay, cũng không hề thua kém tốc độ của xe hơi ở kiếp trước của Đằng Thanh Sơn. Những quân sĩ Ngân Giao Quân cho dù có cường hãn đến đâu, khi bị ngã như vậy cũng đầu váng mắt hoa.
Vù! Vù!
Sớm đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đám quân sĩ Hắc Giáp Quân liền xông lên, chiến đao trong tay lập tức nhắm những khe hở trên mặt nạ bảo hộ của đối phương mà đâm vào! Vì con người phải hô hấp, mắt phải nhìn, do đó mặt nạ đương nhiên phải có khe hở.
Những thanh chiến đao vô tình đâm xuống!
Vèo! Vèo!
Máu văng tung tóe.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. Không ít quân sĩ Ngân Giao Quân bị quẳng xuống đất còn chưa kịp tỉnh táo trở lại đã bị giết chết!
"Có mai phục!!!"
Tiếng quát tháo vội vàng vang lên.
- Rập rập...
Tiếng ngựa hí, tiếng gầm giận dữ không ngừng, cửa thành hoàn toàn rối loạn. Những chiến sĩ không kịp dừng lại vội vàng nhảy xuống ngựa. Cả cửa thành, trong nháy mắt đã bị những chiến mã té ngã, thi thể quân sĩ Ngân Giao Quân vừa chết, cùng với những sợi bán mã tác hoàn toàn chặn kín.
- Đi!
Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng.
Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân lập tức lên ngựa, nhanh chóng chạy đi, chỉ còn lại vô số vết vó ngựa trên vùng tuyết trắng.
THIÊN V.