"Ở tầng thứ nhất, cho dù là Phật Tông, đạo gia, hay nội gia quyền của mình đều sản sinh ra nội kình! Còn khi bước chân vào tầng thứ hai, Phật Tông luyện hóa ra "Phật Nguyên", đạo gia là " tiên thiên chân nguyên", còn từ nội gia quyền của ta thì gọi là "nội gia cương kình" đi."
Đằng Thanh Sơn có thể cảm giác được mỗi một chỗ trên toàn thân, đến tận những tế bào rất nhỏ ở sâu trong người đều có cương kình tiềm phục!
Đằng Thanh Sơn vung hữu quyền lên…
"Veo!" Một ánh sáng màu vàng đất dài khoảng một tấc thoát ly khỏi nắm tay Đằng Thanh Sơn. "Phốc!" một tiếng, lưu lại ở bờ cỏ một cái hố to bằng nắm đấm, nhưng sâu nhìn không thấy đáy.
- Đây chính là cương kình!
- Lúc không vận dụng thì nó tiềm phục ở khắp các nơi trong cơ bắp, gân cốt, lục phủ ngũ tạng nhằm mục đích giữ gìn cho thân thể. Một khi được sử dụng thì bộc phát kinh người! - Đằng Thanh Sơn nở nụ cười thầm nhủ.
- Hơn nữa, cương kình và thân thể phối hợp càng thêm hoàn mỹ! Từ trước đến nay, thiên đạo tuần hoàn là rất công bình!
- Đạo gia tiên thiên có ba cấp độ là hư đan, thực đan, kim đan! Còn Phật Tông cảnh giới La Hán cũng chia làm ba cấp độ tiền, trung, hậu, bắt đầu từ tạp sắc xá lợi bình thường, cho đến lúc biến hóa trở thành thất thải xá lợi cao nhất! Cứ như thế thì nội gia cương kình của ta cũng hẳn là có ba cấp độ!
Đây là suy đoán của Đằng Thanh Sơn.
...
Trên đại thảo nguyên mênh mông, Đằng Thanh Sơn một đường tiếp tục đi về phía bắc. Thời gian hắn ở trên thảo nguyên cũng đã được sáu tháng. Do vừa đi vừa tu luyện nên cũng không đi quá nhanh. Nhưng sáu tháng cũng đủ để Đằng Thanh Sơn đi tới cực bắc đại thảo nguyên. Lúc này còn cách bờ biển Bắc Hải không tới ngàn dặm.
- Quả nhiên là như thế này! Quả nhiên là như thế này! - Trên một ngọn núi tuyết, Đằng Thanh Sơn cực kỳ hưng phấn, hét lớn.
Mặc dù trong hai tháng qua hắn không hề sáng tạo ra được một bộ quyền pháp cao thâm hơn hành thổ chi quyền. Nhưng trong hai tháng này khí lực thân thể của Đằng Thanh Sơn mỗi ngày đều gia tăng đều đặn. Mức độ gia tăng này làm hắn có thể cảm giác được.
Thời gian hai tháng trôi qua… Sức mạnh thân thể của Đằng Thanh Sơn có lẽ đã gia tăng thêm một thành! Với sức mạnh thân thể gần bảy mươi vạn cân của Đằng Thanh Sơn, muốn đề cao nữa là cực khó. Vậy mà trong hai tháng có thể đề cao thêm được một thành đúng là rất kinh người.
Ngoài ra, cái quan trọng nhất chính là...
- Nội gia cương kình, quả nhiên còn có một tầng cao thâm hơn nữa! - Trên cánh tay Đằng Thanh Sơn chợt thoát ra một vầng ánh sáng màu vàng đất. Vầng ánh sáng này vây quanh cánh tay Đằng Thanh Sơn, hình thành một cái vòng nhỏ.
- Trước kia nội gia cương kình chỉ đạt được một lớp mỏng tựa như lưu quang, đó hẳn là cương kình tiền kỳ! Còn bây giờ, lại có thể ngưng kết thành một cái vòng có lẽ uy lực cũng đáng sợ hơn. Như thế này chắc là đạt tới cương kình trung kỳ rồi! – Trong lòng Đằng Thanh Sơn hết sức kích động.
Trải qua tu luyện hai tháng, hắn đã kiểm chứng được không ít cho sự suy đoán của mình!
- Trong Phật Tông thì quan trọng nhất đối với họ là 'Thần' trong Tinh Khí Thần. Dù sao xá lợi tử chính ở trong 'nê hoàn cung'.
- Còn Đạo gia thì cả nội kình và 'Thần' đều được coi trọng. Nếu Thần mà yếu thì thực lực cũng rất khó tăng lên!
- Còn ta thì lại khác hẳn... Đối với ta quan trọng nhất là thân thể sau đó mới là nội kình và thần! Thân thể càng mạnh, tu luyện càng nhanh! - Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện được trong hai tháng vừa rồi, dưới sự tu luyện của bản thân sức mạnh thân thể đang từng bước tăng lên.
Sức mạnh thân thể tăng lên, tốc độ luyện hóa cương kình cũng theo đó tăng lên!
- Ta có thể từ cương kình tiền kỳ bước vào cương kình trung kỳ nhanh như vậy hẳn là có liên quan tới việc thân thể ta quá mạnh! - Đằng Thanh Sơn nhận định. Cho dù là trên Cửu Châu Đại Địa, nếu nội gia quyền chỉ đạt tới cảnh giới tông sư thì cũng chỉ có mười vạn cân khí lực!
Cương kình tiền kỳ, sức mạnh thân thể phỏng chừng có thể đạt tới hai mươi vạn cân.
Cương kình trung kỳ, sức mạnh thân thể phỏng chừng là bốn mươi vạn cân.
Cương kình hậu kỳ, sức mạnh thân thể hẳn là tiếp cận tám mươi vạn cân!
Bản thân chính là do có được thân thể quá mạnh, nên ngắn ngủn trong vòng hai tháng đã từ cương kình tiền kỳ bước vào trung kỳ!
"Theo ta được biết, Phật Tông tu luyện muốn đề cao mỗi cấp độ thì yêu cầu đối với 'Thần' còn cao hơn cả đạo gia! Còn đối với nội gia quyền của ta lại hết sức coi trọng thân thể mình, yêu cầu đối với 'Thần' lại là thứ thấp nhất trong ba thứ!".
Trong lúc Đằng Thanh Sơn tu luyện cũng phát hiện chỉ có đạt tới tông sư cảnh giới khống chế toàn thân, mới có thể luyện được " hành thổ chi quyền ". Còn nếu không cũng chỉ là bắt chước theo mà thôi! Trong quá trình luyện hành thổ chi quyền làm cho tinh thần và thân thể con người dung hợp làm một.
Nội kình và "thần" ẩn chứa ở trong thân thể, cơ bắp, gân cốt, tạng phủ của Đằng Thanh Sơn. Mỗi một chỗ đều phát sinh biến hóa, rồi hóa thành cương kình!
- Trong loại phương pháp tu luyện thì một là dựa vào " nê hoàn cung " đưa nội kình và Thần chuyển hóa thành Phật Nguyên. Một thì dựa vào đan điền, đem nội kình và thần chuyển hóa thành chân nguyên. Cái cuối cùng của ta lại dựa vào cả thân thể đưa nội kình và Thần chuyển hóa thành nội gia cương kình! Nhưng ba cái lại có tỉ lệ bất đồng. Trong Phật Nguyên thì Thần được chú trọng nhiều nhất. Còn trong nội gia cương kình Thần lại là ít nhất. – Đến lúc này Đằng Thanh Sơn cũng hoàn toàn thông suốt.
Giống như khi làm thức ăn, lấy ra tỉ lệ vật liệu khác nhau, đương nhiên cũng có mùi vị bất đồng!
- Đối với yêu cầu thiên phú, nội gia quyền yêu cầu cao nhất! Chỉ cần nhập môn cũng đã cực khó rồi. Bước vào cảnh giới tông sư, càng khó như lên trời!
- Rồi sau đó khi luyện " hành thổ chi quyền ", cho dù có ta dạy, phỏng chừng phải lĩnh ngộ được ý cảnh mới có thể chính thức luyện ra cương kình! - Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này. Đối với Phật Tông, đạo gia thì bọn họ chỉ cần khoanh chân ngồi, thần dữ khí hòa, là có thể tu luyện ra tiên thiên chân nguyên. Rất đơn giản.
Nhưng nội gia quyền, lại phải liên tục luyện tập quyền pháp mới có thể tu luyện được. Vô luận yêu cầu tư chất, yêu cầu nhận thức, đều cao hơn hai mạch kia rất nhiều.
Nhưng có khăn cao thì bù lại thực lực cũng mạnh hơn hai mạch kia! Cho dù chỉ mới đạt tới cương kình tiền kỳ thì thực lực đã trên đối thủ đồng cấp bậc. Một khi đạt tới cương kình hậu kỳ, sợ là cao thủ tiên thiên kim đan hoặc La Hán đại thành cũng không bằng được.
Đương nhiên... Đằng Thanh Sơn sáng tạo ra con đường đi cho mình, việc tu luyện khó khăn hơn nhiều so với những người đời sau luyện lại! Những người đời sau, có lẽ sẽ được học quyền pháp do hắn sáng tạo. Nhưng Đằng Thanh Sơn thì không có ai dạy cho cả.
Hắn chỉ có thể cảm ngộ thiên địa, sáng tạo ra một con đường mới!
Khó!
Sáng tạo ra đường lối tu luyện thứ ba, đương nhiên rất khó. Nhưng... nếu hệ thống nội gia quyền của Đằng Thanh Sơn có thể thật sự hoàn thiện thì trong tương lai, đối với những người đồng cấp bậc, nội gia quyền sẽ có ưu thế tuyệt đối! Bài danh trên Thiên Bảng, chỉ cần đạt tới cương kình hậu kỳ thì khẳng định sẽ được xếp hàng đầu!
Ông trời rất công bình! Tu luyện khó, tự nhiên thành tựu cao!
- Ha ha, khó thì sao? - Trong mắt Đằng Thanh Sơn lóe ra những hào quang kỳ dị.
- Cho dù Đằng Thanh Sơn ta sức cùng lực kiệt, cũng nhất định phải sáng chế ra một con đường thuộc về nội gia quyền! Làm cho nội gia quyền của ta truyền thừa ngàn vạn năm trên Cửu Châu Đại Địa!
...
Trên Cửu Châu Đại địa, tám đại tông phái cao cao tại thượng căn bản không hề biết rằng ở phía bắc đại thảo nguyên xa xôi, có một thanh niên đã đi trên một con đường trước đó chưa từng có.
Mặt trời lên cao, nhưng trên thảo nguyên vẫn rất lạnh. Ở phía bắc của đại thảo nguyên, nhiệt độ cực thấp.
- Đừng nhúc nhích. Ngoan! Đừng nhúc nhích.
Ở ngoài một căn lều vải, một hài đồng mặc áo khoác lông dê dày đang ôm một con dê con, nhè nhẹ vuốt ve bộ lông của nó. Trời lạnh tới mức làm cho cái mũi của cậu bé đỏ ửng lên. Nó đột nhiên phát hiện xa xa xuất hiện một bóng người đang đi tới.
- Ủa? Chỉ có một người?
Hài đồng hơi kinh ngạc. Trên đại thảo nguyên nguy cơ tứ phía, một người đi một mình bên ngoài là rất nguy hiểm.
Cuối cùng, cậu bé cũng thấy được đó là một nam tử mặc áo bông rách, lưng đeo ba lô, mặt mũi nhem nhuốc. Đằng Thanh Sơn chuyên tâm khổ luyện, cũng không quan tâm tới ngoại hình bên ngoài. Nửa năm không chăm sóc bản thân, râu ria hiển nhiên là đã dài lắm rồi.
- Nhà các ngươi có gì ăn chứ?
Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn hài đồng,
- Ta có bạc.
Nói xong, hắn lấy ra một cục bạc vụn khoảng hai lượng. Lúc này, trong tiểu bộ lạc cũng có một vài người lớn đang ở ngoài chăn nuôi hoặc bận rộn làm việc khác đều chú ý tới Đằng Thanh Sơn.
Một hán tử mặc ao da dày, đội mũ da từ từ đi tới.
- Ngươi chờ một chút, ta đi gọi cha ta.
Hài đồng quay đầu cao giọng gọi:
- Cha! Có khách nhân tới này.
Chẳng mấy chốc, từ trong lều vải có một đại hán thân hình cao lớn, vai rộng, thắt hai bím tóc to thô đi ra. Ở Cửu Châu Đại Địa, nam nhân rất ít thắt bím. Nhưng trên thảo nguyên thì có thể thấy được khắp nơi.
- Khách nhân phương xa! Hoan nghênh ngươi tới bộ lạc Khất Liên chúng ta!
Đại hán thảo nguyên nở một nụ cười chất phác.
- Cha! Vị đại thúc này muốn ăn.
Hài đồng nói ngay.
- Mời vào đây.
Đại hán thảo nguyên cười nói:
- Chúng ta cũng vừa chuẩn bị ăn cơm trưa.
Đằng Thanh Sơn bị kéo vào trong lều vải.
- Ha ha! Tra Bố! Hôm nay, ngươi sắp phát tài rồi.
- Tối nay nên mời chúng ta uống rượu.
Vài nam nhân đang đi tới, lúc này đều quay đầu ly khai. Trên thảo nguyên, một vài tiểu bộ lạc rất hiếu khách. Nếu gặp được một chủ nhân tính tình tốt thì cho dù khách nhân ăn to uống lớn mà không để lại bạc, vị chủ nhân đó phỏng chừng cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng nếu cứ cho rằng việc như vậy là đương nhiên thì sẽ rất nguy hiểm! Nam nhân thảo nguyên đã nói động thủ là động thủ ngay.
Đằng Thanh Sơn ở thảo nguyên khổ tu nửa năm, cũng có rất nhiều kinh nghiệm. Ngân lượng có sức mua rất cao thảo nguyên, hơn ở Cửu Châu Đại Địa rất nhiều! Hai lượng bạc đối với gia đình bình thường trên thảo nguyên thì đủ ăn một bữa cơm.
Trong lều vải…. Cái lều vải này thật ra chính là thứ nhà bạt trên thảo nguyên mà Đằng Thanh Sơn thấy ở kiếp trước. Nó rất dễ tháo rời, tiện di chuyển.
- Ta là Tra Bố, không biết khách nhân ngươi tên là gì?
Đại hán và Đằng Thanh Sơn ngồi xếp bằng đối diện nhau trên cái đệm da dê, trước người có một cái bàn thấp.
- Ta là Hô Hòa!
Đằng Thanh Sơn mở miệng cười đáp.
Đi lại trên thảo nguyên, bình thường sẽ lấy một cái tên thảo nguyên. Giống như A Lạp Đạt là một cái tên đại biểu cho ác ma trên thảo nguyên! Kỳ thật nếu lấy thảo nguyên so với Cửu Châu Đại Địa, thì nó vẫn ở thời đại nửa bộ lạc. Trên Cửu Châu Đại Địa, sau khi Vũ Hoàng thống nhất, dần dần thoát khỏi thời kỳ bộ lạc từ lâu rồi.
- Hô Hòa huynh đệ! Để ngươi phải đợi lâu! Mấy mụ phụ nữ nhà ta đi lấy ít thịt chân dê.
Tra Bố cười nói:
- Do vậy sẽ chậm một lát.
- Không có việc gì. Ta cũng không vội.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Tới đây. Chúng ta uống trà sữa nóng trước cho ấm người.
Tra Bố lấy ra bình trà sữa, rót xuống ba cái cốc trước mặt.
- Hô Hòa đại thúc, ngươi không lạnh à? Áo bông rách cả rồi kìa.
Đứa hài đồng nhìn Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn lại chiếc áo bông rách trên người mình. Chiếc áo bông này hắn được một tiểu bộ lạc tặng cho hắn khi tới ăn cơm ở đó. Nhưng trên đường mải tu luyện nên không thể giữ gìn nó được.
- Ha ha.
Tra Bố vuốt đầu nhi tử mình một chút,
- Đại thúc Hô Hòa là một cao thủ. Chút giá rét như vậy không hề ảnh hưởng tới thúc được đâu.
Ở đại thảo nguyên hỗn loạn, ai mà không có chút nhãn lực cơ chứ?
- A, thịt chân dê tới rồi.
Đứa hài đồng hưng phấn hô. Khi một phụ nữ bưng một cái chậu đồng đặt lên bàn xong, Tra Bố bèn nói:
- Trước khi ăn, chúng ta trước hết nên cảm tạ thiên thần đã ban ân một chút!
Tra Bố nhắm mắt lại, tạo thành chữ thập. Nhi tử của hắn cũng làm y như thế.
"Thiên thần... " - Đằng Thanh Sơn cũng hiểu rõ. Ở vùng cực nam của đại thảo nguyên chính là phạm vi thế lực của Tuyết Ưng Giáo. Giữa đại thảo nguyên là lãnh thổ của ba đại vương quốc. Còn phía bắc đại thảo nguyên lại có tòa Thiên Thần Sơn!
Thiên Thần Sơn có sức ảnh hưởng rất đáng sợ với những cư dân bộ lạc ở đây.