CỬU ĐỈNH KÝ

- Lễ vật?

Đằng Thanh Sơn có vẻ rất hứng thú nhìn về phía con yêu thú khổng lồ đang ngâm mình trong nước biển.

- Ừm, Lôi Kình vương dù sao cũng vương giả của tộc quần, cũng sống không biết bao nhiêu năm rồi, chắc là có bảo bối. Hỏi nó một chút đó là lễ vật gì.

Lý chớp mắt mấy cái:

- Đằng đại ca, đại ca nói là chúng ta nhận điều kiện của Lôi Kình vương à?

- Nhận được chứ!

Đằng Thanh Sơn vuốt cằm, cười khẽ:

- Tới Bắc Hải Đại Lục một đường phiêu bạt. Ngoại trừ tu luyện ra, chúng ta cũng nên kiếm cho mình vài việc gì đó mà làm! Một đảo thần bí ở hướng Tây bắc? Huynh bây giờ cảm thấy có hứng thú rồi. Lôi Kình vương còn tặng cùng lễ vật nữa chứ, có gì mà không nhận chứ?

Lý cũng cười.

Rồi nàng quay đầu, tay mắn lan can mũi tàu phát ra một âm thanh gầm gừ.

- Hống....

Con Lôi kình vương khổng lồ phát ra tiếng gầm vui mừng rung trời.

Nhất thời tất cả đám trung Lôi Kình quanh vùng biển này đều phát ra tiếng gầm hưng phấn, cả đám tựa như đã tìm được bạn đời trông vô cùng kích động. Đằng Thanh Sơn thấy như vậy trong lòng không khỏi suy nghĩ:

- Không ổn lắm! Không phải chỉ đi tới một hòn đảo giúp chúng làm một việc thôi sao? Sao lại làm chúng nó hưng phấn như vậy nhỉ?

Đằng Thanh Sơn hiểu được, việc này hẳn là chẳng dễ ăn gì.

- Hống.... hống....

Lý và Lôi Kình vương nói chuyện với nhau.

- Đằng đại ca!

Lý quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

- Con Lôi Kình vương nói chúng chưa chuẩn bị lễ vật. Chúng ta trước hết cứ đi đi, nó sẽ cử thủ hạ đi lấy lễ vật. Chắc trên đường đi nó sẽ dâng lễ vật lên.

Thanh Sơn gật đầu. Lúc trước không chuẩn bị, cũng nằm trong dự liệu của Đằng Thanh Sơn.

- Bảo con Lôi Kình vương đó cho chúng ta trước hết dùng một sợi dây buộc chặt vào lưng của một con Lôi Kình, để con Lôi Kình đó kéo thuyền ngột mộc của chúng ta đi. - Lý nói.

Đằng Thanh Sơn lập tức gỡ sợi dây buộc ở mũi tàu ra, đồng thời cũng tháo thép khỏi sợi dây này, sau đó khiêng cả cuộn dây lớn từ con thuyền gỗ nhảy vào trong biển.

- Hống....

Lôi Kình vương ra lệnh một tiếng.

Lập tức có một con Lôi Kình bơi về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn chỉ đạp vài lần trên mặt nước, đã đáp lên trên lưng con Lôi Kình này.

- Lưng con Lôi Kình này thật to, bằng cả một cái thuyền lớn. Chỉ là da nó quá trơn! Nếu là người thường đứng trên đó chắc chắn sẽ bị trượt lăn vèo.

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng dây ra buộc vào một đầu vây lưng của con Lôi Kình, hắn còn xiết chặt một chút phòng ngừa bị trơn tuột ra.

Vù!

Đạp mạnh một cái, Đằng Thanh Sơn phi thân xa gần hai mươi trượng, từ trên lưng con Lôi Kình nhảy lên chiếc thuyền gỗ

- Hống....

Thân thể to lớn của con Lôi Kình vương cũng bơi về phía thuyền ngột mộc, đôi mắt lớn màu vàng nhìn Đằng Thanh Sơn đầy thiện ý, có ý hưng phấn, gầm gừ vài tiếng. Vốn rất nhiều Lôi Kình đang vây chặt thuyền ngột mộc lập tức di động.

- Rào rào....

Những con Lôi Kình quẫy đuôi tạo thành những đợt sóng lớn, rồi lao vào trong nước biển biến mất. Chỉ một lát sau...

Chung quanh chỉ còn lại có ba mươi con Lôi Kình, những con Lôi Kình khác toàn bộ đều ly khai.

- Đằng đại ca.

Lý cười bảo:

- Con Lôi Kình vương này bảo đám Lôi Kình đều về hang rồi. Bây giờ nó chỉ lưu lại vài con Lôi Kình để thảo luận về việc đi lên đảo!

- Được rồi, chúng ta cũng phải đi thôi, à là cái đảo gì nhỉ? - Đằng Thanh Sơn hỏi.

Lý chần chờ một chút rồi mới nói:

- Dựa theo thú ngữ của nó, hẳn phải dịch là Thiết Diệp Đảo!

- Thiết Diệp Đảo?

Đằng Thanh Sơn cảm thấy tò mò với thần bí đảo đó.

Sau khi Lôi Kình vương gầm một tiếng, con Lôi Kình kéo thuyền gỗ của Đằng Thanh Sơn cũng bắt đầu đi về phía tây, khi nó vừa bơi đi Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện... Tốc độ con Lôi Kình này nhanh hơn thuyền gỗ rất nhiều.

Vốn buồm sinh ra lực đẩy nhưng chạy nhanh quá cũng sinh ra lực cản.

- Ta nên hạ buồm xuống.

Đằng Thanh Sơn vội đi hạ hai cái buồm xuống. Vừa lúc này hắn cũng phát hiện ra con Lôi Kình vương đã bơi tới bên cạnh thuyền ngột mộc, đôi mắt vàng vọt đang nhìn Đằng Thanh Sơn, đồng thời phát ra một tiếng gầm gừ.

Đằng Thanh Sơn và Lôi Kình vương đều không hiểu ngôn ngữ đối phương, chỉ có thể dựa vào Lý làm trung gian.

- Đằng đại ca, Lôi Kình vương nói... Hắn cảm tạ ngươi đáp ứng thỉnh cầu của nó. Còn nói là ngươi là một cường giả dũng sĩ thực thụ.

Lý che miệng cười, còn Đằng Thanh Sơn bĩu môi:

- Huynh đã nói Lôi Kình vương không ngốc, đến cả mấy lời nịnh nọt cũng biết. Muội hỏi nó, chúng ta đi Thiết Diệp Đảo rốt cuộc phải làm gì?

Lý liền quay đầu sang trao đổi với Lôi Kình vương.

Một lát sau, Lý nói:

- Đằng đại ca, Lôi Kình vương bảo việc này cũng không khó. Trên hải đảo đám Lôi Kình chỉ thích hợp sống trên biển, căn bản không thể lên bờ, một khi lên bờ sẽ bị yêu thú lục địa, hoặc các loài yêu thú biết bay khi dễ. Nó còn nói nếu Đằng đại ca làm việc này thì rất dễ dàng!

- Yêu thú?

Đằng Thanh Sơn nhíu mày,

- Sự tình không đơn giản rồi.

Con Lôi Kình vương ở một bên cũng phát ra một tiếng gầm gừ.

Lý nói:

- Giữa Thiết Diệp Đảo, có một cây đại thụ, gốc cây đại thụ này được bộ tộc Lôi Kình gọi là Thiết Diệp Quả thụ. Trên cái cây lôi điện này có Thiết Diệp Quả, đối với bộ tộc Lôi Kình chúng nó rất trọng yếu! Việc nó nhờ Đằng đại ca chính là để hái Thiết Diệp Quả. Thiết Diệp Quả này không chỉ hữu dụng riêng với bộ tộc Lôi Kình, còn hữu dụng với những con yêu thú khác. Do đó, việc hái Thiết Diệp Quả khá khó.

- Thiết Diệp Quả?

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc:

- Muội hỏi kỹ một chút, nhân loại có thể ăn quả đó được không? Nếu số lượng nhiều, chúng ta cũng ăn vài quả.

Lý sáng mắt lên, quay đầu hỏi Lôi Kình vương.

Giữa hải dương, hơn ba mươi con Lôi Kình dưới sự chỉ huy của Lôi Kình vương, bao quanh con thuyền gỗ một đường đi về phía tây bắc.

- Không thể ăn được!

Lý quay đầu cười khổ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

- Lôi Kình vương nói, Thiết Diệp Quả rất cứng giống như sắt ấy. Chỉ có yêu thú lợi hại mới có thể nhai nát mới ăn được. Loài người chúng ta mà ăn, chỉ sợ...

- Như sắt à? - Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên.

Quả cứng như sắt? Đám yêu thú vẫn tranh nhau ăn?

Quả thật thế giới rộng lớn không thiếu điều lạ!

Được Lôi Kình kéo, chiếc thuyền ngột mộc nhanh chóng xé nước lao đi.

Đêm thứ hai.

- Vù vù......

Gió đêm lạnh buốt thổi.

Đằng Thanh Sơn đang ở trên boong tàu luyện tập Tam Thể Thức, còn Lý đã vào khoang ngủ. Ba mươi con Lôi Kình cũng dừng bơi, cứ ở nguyên tại chỗ bắt đầu nghỉ ngơi. Chúng tuy là yêu thú nhưng cũng không thể bơi suốt ngày mà không nghỉ ngơi.

- Hống......

Đột nhiên một thanh âm rất trong vang lên.

Đằng Thanh Sơn không khỏi sững người nhìn ra ngoài khơi. Chỉ thấy con Lôi Kình vương chợt bơi tới gần chiếc thuyền gỗ.

- Tiểu, Tiểu.

Đằng Thanh Sơn gõ cửa vài lần.

Chẳng mấy chốc cửa khoang mở, Lý đầu tóc rối bời bước ra, khuôn mặt nàng hơi đỏ chắc là dấu gối ép vào, hiển nhiên vừa rồi đang ngủ ngon:

- Đằng đại ca, muội vừa nghe tiếng gầm nên vội ra ngay.

- Con Lôi Kình vương muốn làm gì? - Đằng Thanh Sơn khó hiểu.

Đêm đầu Lôi Kình vương luôn luôn nghỉ ngơi, không hề quấy rầy họ. Khuya ngày thứ hai vì sao lại làm như vậy nhỉ? Cho dù có gọi thủ hạ cũng không nhất thiết phải lớn tiếng như thế chứ.

- Hống....

Đôi mắt vàng của Lôi Kình vương nhìn thuyền ngột mộc.

Trên mặt Lý lộ vẻ vui mừng:

- Đằng đại ca, Lôi Kình vương nói thủ hạ hắn vừa mới đưa lễ vật tới, nó bảo chúng ta nhận lấy!

Đằng Thanh Sơn nghe thế cũng rất vui, nhìn về phía con Lôi Kình vương dưới biển.

- Vù!

Lôi Kình vương mở miệng, một luồng khí bắn về phía chiếc thuyền gỗ.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy rõ trong dòng khí lưu có một viên lục sắc hạt châu, lập tức nhảy lên tay vươn ta nhận lấy viên bảo châu lục sắc đó.

- Ầm!

Đằng Thanh Sơn lại hạ xuống boong thuyền gỗ.

- Đây là hạt châu gì thế? - Đằng Thanh Sơn cẩn thận nhìn lại.

Viên bảo châu này cũng lớn lớn bằng cái trứng chim bồ câu, có màu xanh biếc,một màu xanh động lòng người. Vuốt lên hạt châu này, Đằng Thanh Sơn tựa hồ cảm ứng được bên trong bảo châu có ẩn chứa một sức mạnh cường đại thần kỳ.

- Hống....

- Hống....

Lý vẫn trao đổi với Lôi Kình vương.

- Đằng đại ca, Lôi Kình vương nói là viên bảo châu này là vật trân bảo ở hải dương. Nhai nát nó ra, nuốt xuống có thể bảo trụ được tính mạng. Ngoài ra chỉ cần đeo viên bảo châu này ở trên người, có thể làm cho nước chung quanh nửa trượng không thể đến gần, có năng lực chống nước tốt.

Lý hơi hưng phấn báo lại.

Đằng Thanh Sơn nhìn viên ngọc xanh lục, nó có thể cứu mạng lại có thể chống thấm, thực sự không tệ.

Sau đó hắn đưa cho Lý:

- Tiểu, đi biển rất nguy hiểm. Có được hạt châu chống nước trên biển, ít nhất sẽ không bị chết chìm.

- Chết chìm?

Lý cũng không cự tuyệt, rất vui vẻ nhận ngay.

- Tiểu!

Đằng Thanh Sơn tò mò hỏi:

- Thú ngữ rốt cuộc ra sao? Sao huynh có cảm giác... Dường như muội biết thú ngữ của không ít yêu thú. Chẳng lẽ ngắn ngủn chỉ có nửa năm mà muội đã học được nhiều như vậy?

Lý cười ra vẻ thần bí:

- Đằng đại ca, huynh sai rồi! Việc hình thành ngôn ngữ không phải là chuyện dễ dàng. Giống như có yêu thú rất hiếm thấy, cả thiên hạ cũng chỉ có hai ba con. Hai ba con này không nhất định có thể gặp nhau. Huynh nói xem, chúng nó có hình thành thú ngữ đặc thù được không?

Đằng Thanh Sơn đột nhiên hơi hiểu ra một chút.

- Thú ngữ mặc dù có một vài chủng loại, nhưng không phức tạp như Đằng đại ca tưởng tượng!

Lý cười:

- Giống như yêu thú nhà sói, chúng có thú ngữ tương tự như loài báo. Còn có một vài con yêu thú đặc thù, thú ngữ của chúng rất đặc thù.

- Do đó, có thể biết vài loại thú ngữ chủ yếu là đủ rồi. Về phần gặp phải thú ngữ hiếm có nào đó, muội phải dụng tâm nhận thức lĩnh ngộ.

- Học thú ngữ phải dựa vào thiên phú.

- Cho dù là thú ngữ hiếm có nào đó, muội chỉ ở chung với con yêu thú đó vài ba tháng là cũng có thể lĩnh ngộ được tám chín phần mười rồi.

Trong giọng nói Lý ẩn chứa vẻ tự tin. Sự tự tin của nàng tuyệt không phải cuồng vọng, mà là nàng có thực lực về mặt thú ngữ. Thú Vương chỉ thu hai đệ tử, thành tựu của nàng trong vòng nửa năm có thể còn mạnh hơn cả Vạn sư huynh đã học vài chục năm.

Đến cả Thiên Thần cung cũng phải tận tâm bồi dưỡng Lý.

- Tiểu, lần này muội tự tiện ly khai, một thiên tài thú ngữ như muội đột nhiên biến mất, điều đó khiến cho Thiên Thần cung tìm khắp thiên hạ đó.

Đằng Thanh Sơn cười hà hà đùa.

- Ừm.

Lý nhìn viên ngọc xanh lục trong tay, vừa nghĩ tới việc đây là món do Đằng Thanh Sơn tặng cho nàng, nàng cảm thấy rất vui. Rồi đột nhiên nàng sực nghĩ ra điều gì, vội bảo:

- Đằng đại ca, viên ngọc xanh lá mài ra ăn là có thể cứu được mạng người, vậy Thiết Diệp Quả ở Thiết Diệp Đảo mặc dù cứng như sắt, nhưng nếu mài ra ăn vào cũng sẽ có hiệu quả đặc thù chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi