CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY

Chạy trốn một ngày một đêm, không biết rời khỏi trấn Chi Lương bao xa, đoàn người đã vô cùng mệt mỏi, ngồi xuống nhóm lửa trong một rừng cây hoang vắng, mấy chục người nhưng không ai lên tiếng, không khí trầm mặc nặng nề.

Nhẫm Cửu ôm gối ngồi bên gốc cây, nàng trốn trong bóng tối, không dám để mọi người nhìn thấy gương mặt tang thương của mình, bây giờ nàng không thể cổ vũ cho mọi người, ít ra cũng không thể khiến mọi người nhụt chí.

Thổ phỉ Ất khều đống lửa trước mặt, thê tử mang thai sáu tháng của hắn đang dựa bên cạnh, đôi mắt mệt mỏi đỏ hồng, trong một đêm đã mất nhà, còn ai có thể ngủ yên được.

Trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt.

Chúng nhân lập tức cảnh giác, ánh mắt căng thẳng nhìn về bên đó, các nam nhân nắm chặt vũ khí, chuẩn bị tư thế tấn công.

“Là tôi.” Thanh âm điềm nhiên truyền ra từ trong bụi cỏ, nam nhân mặc y phục đen kỳ quái chậm rãi bước ra, ánh lửa chiếu lên gương mặt bình tĩnh của hắn, “Tôi đã che giấu hết các vết tích trên đường rút lui rồi, bảo đảm trong vòng ba ngày không có ai đuổi theo. Bởi vậy mọi người có thể yên tâm. Tối nay hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai lại lên đường cũng không vội.”

Giọng nói bình tĩnh của hắn như ẩn giấu một sức mạnh kỳ lạ, âm thầm xoa dịu thần kinh căng đến sắp đứt của mọi người.

Nhẫm Cửu trong góc từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua rất nhiều người, đối mặt với hắn. Sở Cuồng lặng lẽ gật đầu, biểu thị sự an ủi.

Khi cả người hắn bước ra khỏi bóng tối của rừng cây, lúc này mọi người mới nhìn thấy, trên lưng hắn còn cõng hai người, hay nói đúng hơn… là hai thi thể. Là Vương đại thúc và con trai ông, hai người đều bị chém chết tại chỗ trong lúc đả đấu với hắc y nhân.

Sở Cuồng cõng họ đến, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Chúng nhân nhất thời ngẩn ra, Nhẫm Cửu càng ngây người mở to mắt, quên mất mọi phản ứng.

“A…” Một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi đứng dậy trong đám người, bà loạng choạng bước đến, bỗng vấp ngã xuống đất, người bên cạnh dường như quên cả dìu, bà quỳ gối lê đến bên hai thi thể, đưa tay sờ lên mặt lão Vương, sau đó ôm con trai đau đớn gào khóc, mỗi một tiếng khóc như một mũi đao chọc vào tâm can, cắt nát lòng nát dạ.

Các nữ nhân bắt đầu khóc hu hu, các nam nhân quay đầu che mặt, có người lặng lẽ thở dài, có người âm thầm chùi nước mắt.

Nhẫm Cửu im lặng ôm gối, nàng vẫn còn quá trẻ, chưa bao giờ trải qua nhiều chuyện như vậy chỉ trong một ngày, tiếng khóc khản đặc của Vương thẩm giống như đang móc tim nàng ra vò nát, khiến nàng cảm thấy bất kỳ lời lẽ an ủi nào cũng đều yếu ớt vô lực.

Nàng cắn môi, dùng lực đến mức gần như cắn rách môi mình.

Nàng không làm được gì cả…

Đến lúc này Nhẫm Cửu mới phát hiện, thì ra nàng vô dụng đến mức không làm được gì cả…

“Tại sao?” Vương thẩm khàn giọng hỏi, “Tại sao đột nhiên lại như vậy?” Bà khóc không thành tiếng, “Chẳng phải vẫn đang yên đang lành sao?”

Mọi người đang im lặng, bỗng nhiên có người nói, “Trước khi họ giết vào trại có nói muốn tìm người trên trời xuống.”

Một câu nhàn nhạt này khiến ánh mắt của chúng nhân đều rơi trên người Sở Cuồng, Sở Cuồng đứng thẳng, trong tình huống này hắn vẫn nhanh nhẹn gật đầu: “Không sai, căn cứ theo các tin tức tình báo, bọn họ đúng là nhằm vào tôi.”

Ánh mắt của mọi người nhất thời đều thay đổi, kiêng dè, nghi ngờ, thậm chí dần dần còn mang chút căm ghét.

“Là ngươi hại chết con ta!” Vương thẩm không biết lấy sức lực từ đâu, bỗng nhào đến phía trước kéo cổ áo Sở Cuồng, “Là ngươi hại chết họ! Là ngươi hại chúng ta không còn nhà để về!” Mặt bà đỏ bừng, trán nổi gân xanh, giống như đã chính mắt nhìn thấy Sở Cuồng giết người nhà mình.

Sở Cuồng không biện giải.

Tất cả mọi người có mặt đều biết, người nhà họ Vương không phải do Sở Cuồng giết, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn hắn bất giác bắt đầu trở nên xa lánh. Giống như một lưỡi đao lạnh, cắt đứt tất cả quan hệ hảo hữu giữa họ và Sở Cuồng, khiến Sở Cuồng trong phút chốc dường như đã biến thành một quái vật ăn thịt người.

“Xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho các vị, nếu các vị muốn tôi đi, tôi sẽ lập tức rời đi, đương nhiên, tôi không kiến nghị các vị làm vậy, vì tôi vẫn còn một số ý kiến có lợi cho các vị…”

“Bốp”, một cái tát thật mạnh đánh lên mặt Sở Cuồng, biểu hiện của hắn không hề bất ngờ, dường như đã liệu được rằng sẽ chịu cái tát này.

Vương thẩm như mất lý trí nhìn hắn: “Ngươi đền mạng! Ngươi đền mạng đi!” Bà hét lên, một lần nữa kéo lấy cổ áo Sở Cuồng, vung tay lại muốn đánh hắn, má Sở Cuồng đỏ hồng, nhưng hắn không hề phản kháng, ánh mắt bình tĩnh đến mức gần như không có cảm xúc nhìn Vương thẩm: “Bà trút giận tôi có thể lý giải, nhưng hành động này không hề có ý nghĩa.”

Lại một cái tát nữa sắp rơi trên mặt Sở Cuồng, nhưng bỗng dừng lại cách má Sở Cuồng vài tấc, các khớp ngón tay Nhẫm Cửu dùng lực đến trắng bệch, nàng nắm chặt tay Vương thẩm, nhẹ giọng nói: “Không phải lỗi của hắn.”

Nhìn thấy Nhẫm Cửu chắn trước mặt mình, đôi mắt đen của Sở Cuồng bỗng gợn sóng.

Nhẫm Cửu lặng lẽ nhìn Vương thẩm, dường như muốn nhìn vào tận lòng bà: “Rơi xuống sơn trại của chúng ta không phải do hắn chọn, ở lại cũng không phải hắn chọn, đều là lỗi của ta.” Giọng nàng khàn đi, “Vương thẩm, là ta cưỡng ép hắn ở lại, nếu thật sự muốn tính toán thì lỗi là do ta, hại chết Vương đại thúc và Vương đại ca cũng là ta.”

Nhẫm Cửu nói, sắc mặt nàng tái đến mức không còn chút huyết sắc.

Vương thẩm nhìn nàng, lực đạo trên tay bỗng mềm đi, cả người dường như đột nhiên bị rút hết sức lực mà nhũn ra khuỵu xuống đất, Nhẫm Cửu thuận thế ôm lấy bà, để Vương thẩm khóc thảm thiết trên vai nàng: “Tiểu Cửu nhi à, sau này… làm sao sống nữa đây…”

Câu hỏi này khiến môi Nhẫm Cửu run rẩy, mắt đỏ hồng, suýt nữa thì khóc thành tiếng.

“Được rồi.” Thổ phỉ Ất vẫn luôn ngồi bên đống lửa bỗng lên tiếng, “Sự tình đã như vậy rồi, đừng nói thêm gì nữa, thương lượng chuyện sau này làm sao sống trước đi.” Thổ phỉ Ất nhìn Sở Cuồng, “Nếu không có tiểu tử này thì hôm nay chúng ta đều bỏ mạng trong trại rồi, ánh mắt của các người tốt xấu gì cũng nên thu lại đi, có thế nào đi nữa hôm nay hắn cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta.”

Chúng nhân lại im lặng.

Thổ phỉ Giáp vẫn luôn ngồi bên cạnh, lúc này rụt rè lên tiếng: “Vừa rồi chẳng phải hắn nói là có ý kiến gì đó sao, cứ nghe thử xem hắn nói thế nào.”

Mọi người không có dị nghị, Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu gật đầu hắn mới bắt đầu lên tiếng: “Kiến nghị gồm ba điều, thứ nhất, nếu có mang theo quần áo để thay đổi thì hãy thay trước khi lên đường vào ngày mai, để bảo đảm người đi đường không nhìn thấy được sự hoảng loạn bê bết. Thứ hai, bắt đầu từ ngày mai, mọi người tốt nhất nên chia ra hành động, nhân số quá nhiều sẽ khiến cả đoàn bị chậm trễ, lại rất dễ bị phát hiện. Thứ ba, mọi người nghĩ kĩ xem, ở cách đây xa xa một chút có thân thích hoặc bạn bè gì có thể nhờ vả không.”

“Bảo chúng tôi mai danh ẩn tính, lưu lạc xứ người sao?” Một ông lão vội nói, “Tôi từng tuổi này rồi! Tôi không thể chôn thân xứ người được!”

“Rất tiếc, nếu muốn tiếp tục cuộc sống bình yên e là chỉ có thể như vậy thôi.”

Chúng nhân nhìn nhau, có người ngập ngừng lên tiếng: “Tôi còn vài thân thích ở Bình thành.” Tiếp đó lại có người nói: “Tôi có bằng hữu ở phía Tây Nam…” Dần dần, những người lên tiếng càng nhiều, dường như mọi người đều đã nghĩ được chỗ mình phải đi, không còn ở trong tuyệt lộ, mọi người cũng bớt u uất đi một chút.

“Nhưng quan phủ có tìm chúng ta nữa không… Đến lúc đó có liên lụy những người thu nhận chúng ta không…”

Có người đề ra nghi vấn.

Sở Cuồng lắc đầu: “Không đâu, hôm nay tôi đã yểm hậu, trước khi giải quyết binh lính cuối cùng đã lấy được một số thông tin tương ứng của kẻ địch. Vì quý sơn trại mấy chục năm chưa từng giao báo cáo nhân khẩu và hộ tịch cho quan phủ, bởi vậy quan phủ không biết trong sơn trại có bao nhiêu người, càng không biết các vị tên họ là gì, mặt mũi ra sao, chỉ cần rời khỏi trấn Chi Lương thì khả năng họ tìm được các vị rất nhỏ. Đó là một. Thứ hai, mục tiêu của bọn họ là tôi, lần này lên sơn trại chỉ để diệt khẩu, chỉ cần từ nay về sau các vị không nhắc đến bất kỳ tin tức gì liên quan đến tôi, họ không cần thiết phải bỏ một nguồn tài lực vật lực lớn để tìm các vị.”

Nghi vấn cuối cùng bị đánh tan, mọi người bắt đầu cùng người nhà nhỏ giọng thảo luận ngày mai phải đi về hướng nào.

Nhẫm Cửu nhìn Vương thẩm, nhẹ giọng hỏi: “Vương thẩm, thẩm có chỗ đi chưa?”

Vương thẩm chỉ ngây ngốc nhìn hai thi thể trên mặt đất, lắc lắc đầu: “Tôi chỉ muốn đến Âm tào Địa phủ cùng cha con ông ấy thôi.”

Nhẫm Cửu im lặng. Nàng không thể hoàn toàn lý giải tâm trạng của Vương thẩm, nhưng nàng biết được sự hoảng sợ và bất lực khi đột nhiên có một ngày, người chí thân bỗng dưng biến mất, trụ cột chống bầu trời trên đầu mình không hề phòng bị mà đổ ập xuống, khiến nàng không chốn dung thân.

“Vương đại tẩu.” Thổ phỉ Ất bỗng lên tiếng, “Nếu tẩu không chê, chi bằng theo phu phụ chúng tôi đi.” Hắn nói, “Chúng tôi muốn đi về phương Bắc, nhà mẹ của nương tử tôi ở đó, đường sá xa xôi, chúng ta cùng đi đi, trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Vương thẩm không đáp, Nhẫm Cửu nghiến răng đứng dậy, “Không thể để Vương đại thúc và Vương đại ca nằm ở đây, họ không thể đi theo được rồi, ta đến khu rừng phía sau tìm một mảnh đất.”

Nàng nhặt một khúc cây đang cháy trong đống lửa, một mình đi về khu rừng tối đen phía sau, thổ phỉ Giáp muốn đi theo, nhưng bị Sở Cuồng cản lại: “Để tôi đi được rồi.” Hắn lặng lẽ theo sau Nhẫm Cửu, thấy nàng tiện tay nhặt một cành cây vừa tay, vừa đi vừa chọc chọc xuống đất.

Sở Cuồng chậm rãi đi bên cạnh nàng, không lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng lẽ đi theo.

Nhẫm Cửu dường như toàn tâm toàn ý tìm một mảnh đất thích hợp, dần dần đi xa ánh lửa, càng đi thì trăng sao trên bầu trời trong khu rừng ngày càng lấp lánh hơn, càng tĩnh mịch hơn, mãi đến khi bốn phía chỉ nghe thấy tiếng bước chân đạp trên lá khô, cuối cùng Nhẫm Cửu cũng dừng lại.

“Xin lỗi.” Nàng nhẹ giọng nói, cành cây trong tay lúc mạnh lúc nhẹ chọc xuống đất, “Vương thẩm rất tốt bụng, chỉ là hôm nay bà ấy quá đau lòng, mọi người cũng không có ác gì, chàng đừng để bụng.” Nàng quay lưng lại với Sở Cuồng, khiến hắn không thấy biểu hiện trên mặt nàng.

“Không sao, chuyện thường tình thôi, có thể lý giải được, hơn nữa họ nói không sai.” Giọng Sở Cuồng vẫn bình tĩnh như thường ngày, “Quý sơn trại gặp tai họa này đích thực là do tôi mà ra, hứng chịu cảm xúc của các người là lẽ đương nhiên.” Hắn hơi khựng lại, không tự nhiên nói, “Cảm… cảm ơn các hạ trước đó đã giúp tôi bào chữa tội danh. Nhưng hành động này đích thực không cần thiết, tôi nên gánh chịu chuyện đó.”

“Bào chữa?” Giọng Nhẫm Cửu hơi giương cao, bỗng phát ra một tiếng cười nhẹ như mỉa mai, “Đó không phải là bào chữa giúp chàng, sự thật vốn là như vậy.”

Là nàng đã giữ Sở Cuồng lại, là nàng đã chuốc họa sát thân cho sơn trại.

Sở Cuồng nghe vậy im lặng một lúc, hắn thầm biết những lúc như vậy mình nên nói gì đó để an ủi Nhẫm Cửu một chút, nhưng chuyện an ủi này xưa nay không phải là thế mạnh của hắn, trong lúc hắn mấp máy môi bỗng nghe Nhẫm Cửu nhìn sao trên trời nói: “Chàng biết chỗ bọn ta nhìn sao trên trời thế nào không?” Nàng nói, “Người xưa nói sao là linh hồn của con người sau khi mất đi, mỗi ngày họ đều ở trên trời nhìn hậu nhân của mình.”

Sở Cuồng cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Chuyện linh hồn tôi không muốn nói bừa, nhưng sao trên trời đều do những nguyên tố nhất định hợp thành, những ngôi sao mà mắt thường của quý tinh cầu nhìn thấy, đa phần đều do những vật vô cơ hợp thành…”

Nhẫm Cửu không đếm xỉa đến hắn: “Sau khi cha mẹ đi rồi, có một thời gian mỗi đêm ta đều ngắm sao, lòng thề rằng nhất định sẽ trông chừng sơn trại thật tốt, bảo vệ mọi người trong trại thật tốt. Ta nghĩ họ ở trên trời nhất định đã nghe thấy.”

Sở Cuồng lại im lặng một hồi: “Trên thực tế, căn cứ theo phong tục mai táng của quý sơn trại, họ sẽ bị phân giải trong đất, tuy trải qua tuần hoàn không khí nhất định của tinh cầu, những phân tử hợp thành cơ thể họ có khi sẽ được đẩy vào không khí, nhưng tuyệt đối không giữ được trạng thái ý thức…”

Nhẫm Cửu như chìm vào thế giới của mình mà lẩm bẩm: “Nhưng hôm nay nhất định ta đã khiến họ thất vọng.”

“Không đâu.” Sở Cuồng nói, “Họ sẽ không giữ được trạng thái ý thức cho đến bây giờ, bởi vậy không thể sản sinh những cảm xúc bao gồm “thất vọng” trong đó.”

Nhẫm Cửu cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Sở Cuồng, nhưng vừa nhìn đã khiến Sở Cuồng ngây người, vì trên mặt Nhẫm Cửu toàn nước mắt nước mũi, đối với hắn thì đúng là… vô cùng dơ bẩn. Nhẫm Cửu mở miệng, tiếng khóc trào ra từ cổ họng: “Không không thể yên lặng thật thà nghe ta nói một lúc sao? Hu…” Nàng nghiến răng, nuốt xuống tiếng khóc cuộn lên.

Trán Sở Cuồng toát mồ hôi lạnh: “Xin lỗi. Tôi chỉ cảm thấy những chuyện này các hạ cần phải biết, để tránh nảy sinh những ảo tưởng không thực tế, bi thương quá độ.”

“Ta đã rất bi thương rồi, chàng không thể im miệng được sao?” Nhẫm Cửu hét lên.

“Xin lỗi.” Sở Cuồng vội cắn chặt môi để bảo đảm không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

“Chàng  chỉ cần im lặng nghe ta nói thôi không được sao?” Nhẫm Cửu mất khống chế lớn tiếng nói, “Ta không biết đây là ảo tưởng sao? Ta không biết sao trên trời vĩnh viễn không nghe được lời ta nói sao? Ta không biết cha mẹ ta sẽ không biến thành những ngôi sao chỉ biết ngờ nghệch chiếu sáng trên trời sao? Ta cần chàng phải nhắc nhở sao? Ta cần chàng phải nhắc nhở sao? Ta cứ muốn nói đó, không được sao?”

Đối diện với những câu hỏi dồn ép của Nhẫm Cửu, mồ hôi lạnh trên mặt Sở Cuồng ngày càng nhiều, hắn ngoảnh mặt đi không dám nhìn Nhẫm Cửu, chỉ khẽ lùi lại vài bước khi nàng kích động tiến tới phía trước.

“Chàng không thể…” Nhẫm Cửu giật áo Sở Cuồng, giọng bỗng yếu đi, “… cho ta dựa một lúc sao…”

Sở Cuồng cắn môi không dám lên tiếng, nhưng vẫn đứng thẳng người, mặc cho Nhẫm Cửu kéo ngực áo, thấp giọng sụt sùi, dần dần trán Nhẫm Cửu dựa vào ngực hắn, nghe thấy nàng cứ đôi lúc lại hít nước mũi, biểu hiện của Sở Cuồng hơi cứng lại, nhưng đối diện với tình huống này, hắn lại không biết phải làm sao mới được.

Thôi vậy… Coi như hắn đáng phải chịu vậy…

Nhẫm Cửu càng khóc càng đau lòng, cả người áp vào ngực hắn, cánh tay xuyên qua bên hông ôm chặt lấy hắn, giống như một đứa trẻ chịu uất ức bên ngoài chạy về nhà ôm phụ thân mình khóc, không hề có hình tượng, không hề có tiết chế.

Làm sao nhịn được đây?

Vì buồn bã bi thương của nàng, không dễ gì mới tìm được một nơi an toàn để phát tiết…

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi