CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY

Sở Cuồng: “Ta sẽ bảo vệ chàng.”

Giọng nói này không ngừng vang vọng trong đầu hắn, như một tia sáng trong bóng tối, xé nát những quá khứ tanh hôi và dơ bẩn đó.

“Ta thích chàng…”

Cùng với tiếng thì thầm này truyền vào tai hắn, từ phía ánh sáng đó Nhẫm Cửu lao tới như bay, ôm lấy hắn, ghì chặt đầu hắn vào lòng như bảo vệ vật báu quý giá nhất của mình, nhắc lại hết lần này tới lần khác: “Ta thích chàng, ta sẽ bảo vệ chàng.” Giọng nói ấm áp như ánh nắng ngày đông, sưởi ấm hai má lạnh buốt của hắn, xua đi tất cả những tối tăm ẩn giấu trong góc khuất.

Hàng mi rung động, đôi mắt đen trong trẻo mở ra. Đập vào mắt là đầu giường gỗ có khắc hoa dưới ánh nến sáng bừng, gỗ đàn hương đen, một loại gỗ quý hiếm. Mũi hắn ngửi thấy mùi bồ kết, không độc, số lượng vi khuẩn ít. Thân thể chạm vào chăn bông mềm mại, bộ quân phục cứng cáp của hắn đã bị cởi ra, tiếng chuông báo động vang lên trong đầu hắn, đang định bật dậy lại nghe thấy bên cạnh có một giọng nói khẽ thì thầm: “Sở Cuồng…”

Sở Cuồng khựng lại, nhìn sang bên cạnh. Nhẫm Cửu dựa đầu vào cạnh giường, môi mở ra, nước miếng từ miệng Nhẫm Cửu chảy xuống ga trải giường. Nhẫm Cửu ngủ rất ngon, vô thức chép miệng như đang ăn món gì đó rất ngon lành. Trong ấn tượng của Sở Cuồng, đã nhiều ngày hắn không thấy Nhẫm Cửu ngủ ngon như vậy. Cuộc sống lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, mấy ngày nay nhất định đã làm Nhẫm Cửu mệt bở hơi tai.

Nhất thời hắn lại không đành lòng đứng dậy làm hỏng giấc mộng đẹp của Nhẫm Cửu. Hắn cúi xuống quan sát Nhẫm Cửu, thất một sợi tóc của Nhẫm Cửu lọt vào miệng nàng. Hắn nhìn rất lâu, cuối cùng không nhịn được đưa tay gạt sợi tóc trong miệng Nhẫm Cửu ra. Không ngờ ngón tay hắn vừa đưa đến nơi, Nhẫm Cửu đột nhiên ngậm miệng lại, hai cánh môi mềm mại ngậm đầu ngón tay tập trung rất nhiều dây thần kinh của hắn rồi khẽ mút như một em bé. Trong không gian chỉ có hai người, hành động này rất mập mờ, dường như có một chiếc lông vũ cọ từ đầu ngón tay hắn đến tận trái tim. Động chạm đến mọi mạch máu trong người hắn.

Thịch thịch! Thịch thịch! Hắn nghe thấy trái tim mình mất kiểm soát đập loạn lên, khiến hắn hết sức xấu hổ. Đến lúc đôi môi Nhẫm Cửu khẽ mở, Sở Cuồng vội vã rút ngón tay ra.

“Sở Cuồng.” Nhẫm Cửu gọi tên hắn, miệng lẩm bẩm gì đó. Sở Cuồng do dự rất lâu, cuối cùng không nén được sự tò mò đáng ghét dâng lên trong lòng, ghé tai đến gần muốn nghe xem Nhẫm Cửu nói gì.

Chắc là mơ thấy hắn. Nhưng rốt cuộc là mơ gì mà lại mút ngón tay hắn như thế? Tiếng nói khẽ như hơi thở của Nhẫm Cửu khảo nghiệm thính lực của Sở Cuồng, lắng nghe quá chăm chú làm Sở Cuồng gần như quên cả việc duy trì khoảng cách với Nhẫm Cửu. Đến lúc bừng tỉnh lại, hắn mới phát hiện mình đang hít vào hơi thở của Nhẫm Cửu. Khoảng cách quá gần, thậm chí có thể đếm được số lông mi của Nhẫm Cửu.

“Hôn cái nào…” Nhẫm Cửu nhắc cằm lên, chu môi mổ thẳng vào môi hắn, Đôi môi mềm mại ươn ướt chạm vào làm Sở Cuồng giật mình. Hắn trợn mắt, sau khi ngẩn ra một giây liền tránh vội về sau.

Hôn thành công, Nhẫm Cửu hài lòng chép miệng, tiếp tục ngủ mơ chảy nước miếng. Sở Cuồng che miệng, hai tai từ từ đỏ lên không thể khống chế được. Đối với người sao Santa, môi là một vị trí nhạy cảm, là nơi không ai có thể chạm vào trừ bạn đời, cho dù là ba mẹ hay bạn thân. Cho nên đối với họ, hôn có ý nghĩa rất lớn. Vậy mà Nhẫm Cửu đã hai lần chạm vào môi hắn.

Kì thực Sở Cuồng rất ít tiếp xúc với phụ nữ. Trong quân đội quản lí cực kì nghiêm ngặt, trừ một số rất ít nữ sĩ quan, phụ nữ bình thường gần như không bao giờ xuất hiện trên tàu chiến. Lúc không ra ngoài làm nhiệm vụ, Sở Cuồng cũng chỉ ở trong nhà, dọn dẹp nhà cửa, cân chỉnh khí giới. Hắn có ngoại hình xuất chúng, trong quân đội cũng từng có nữ sĩ quan tỏ ý ái mộ hắn nhưng chưa được vài ba ngày đã bị bộ mặt của hắn dọa chạy mất. Quân nhân đều có danh dự và kiêu hãnh của mình, đâu ai dùng thủ đoạn thổ phỉ bám riết đến cùng như Nhẫm Cửu.

Nhẫm Cửu rất tốt. Nếu ở sao Santa có một cô gáu như vậy thích hắn, cùng hắn trải qua bao nhiêu chuyện, không biết chừng Sở Cuồng sẽ thật sự đồng ý cùng người đó kết hôn, sinh con. Lúc không đi làm nhiệm vụ, hắn sẽ cùng người đó ra ngoài chơi, sẽ dắt tay người đó, sẽ cõng người đó khi người đó mỏi chân, sẽ ôm hôn người đó, sẽ cho người đó sự dịu dàng và yêu thương lớn nhất mình có.

Nhưng đây không phải sao Santa. Sở Cuồng biết sau khi xử lí xong tất cả mọi chuyện ở đây, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn trở về. Còn Nhẫm Cửu từ nhỏ không trải qua huấn luyện của quân đội để di dân liên hành tinh, cơ thể Nhẫm Cửu sẽ sinh ra bài xích đối với khí hậu của sao Santa. Nhẫm Cửu không sống nỗi ở tinh cầu đó, Sở Cuồng chỉ có thể đưa Nhẫm Cửu đến đó một thời gian ngắn để làm thủ tục kết thúc khế ước chứ không có cách nào làm Nhẫm Cửu sinh sống ở đó lâu dài. Hai người họ căn bản không thể ở bên nhau.

Sở Cuồng buông bàn tay che miệng xuống, làm cho nhiệt độ trên mặt trở lại bình thường. Hắn đưa tay lắc lắc Nhẫm Cửu: “Dậy đi! Tư thế ngủ này sẽ tạo thành áp lực đối với xương sống.”

Nhẫm Cửu rất mệt, đưa tay gạt tay Sở Cuồng ra, lẩm bẩm: “Thôi nào, sao chàng lại lắm chuyện như vậy?” Nói rồi Nhẫm Cửu tự nhiên bò lên giường, hích Sở Cuồng đang ngẩn ra vào bên trong, kéo chăn của hắn đắp lên người, chui cả đầu vào trong chăn rồi tiếp tục ngủ ngon lành.

Sở Cuồng ngẩn ra: “Theo chế độ lễ nghi của quý tinh cầu, việc này không hợp quy củ, hy vọng các hạ…” Sở Cuồng còn chưa dứt lời, Nhẫm Cửu đã rúc đầu vào cổ hắn, tóc Nhẫm Cửu cọ vào cổ ngứa ngáy, cổ họng Sở Cuồng lập tức như bị nhét kín bông, chỉ biết nuốt nước miếng mà quên mất mình đang định nói gì.

Nằm cùng giường cùng chăn, nhiệt độ của hai người quyện vào nhau, nhanh chóng làm ổ chăn nóng lên.

“Nhẫm Cửu.”

Trả lời tiếng gọi của Sở Cuồng chỉ có tiếng hít thở đều đều.

“Các hạ không thể ngủ ở đây được.” Giọng hắn cố tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn như lẩm bẩm một mình. “Các hạ…” Câu thứ hai còn chưa ra khỏi miệng, cả người Sở Cuồng đã cứng đờ, chỉ vì tay Nhẫm Cửu đã ôm lấy eo hắn. Áo trong của hắn đã xé ra cho Nhẫm Cửu, lúc này ngực, bụng hắn để trần. Tay Nhẫm Cửu áp vào da hắn làm hắn thấp thỏm không yên một cách đáng xấu hổ. Hắn hít sâu một hơi đè nén sự xao động trong lòng xuống, cảm thấy không không thể dung túng Nhẫm Cửu nữa. Hắn nghiêm mặt định lắc Nhẫm Cửu dậy để răn dạy một trận, còn chưa động thủ chợt nghe thấy một tiếng thì thầm vô cùng mềm mại, vô cùng thấp lọt vào tai: “Tỷ…”

Như một giọt nước rơi rơi vào hồ phẳng lặng nhất trong lòng hắn làm gợn lên vô số gợn sóng, sĩ khí không dễ gì mới lấy được của Sở Cuồng lập tức mất sạch. Thôi kệ, Sở Cuồng thở dài, cứ để cô ấy ngủ đi. Trong hạm đội Bình Minh, sĩ quan Sở Cuồng nổi tiếng không có nhân tính. Nhưng ở bên cạnh Nhẫm Cửu, dường như hắn quá dễ bị lay động.

Nắng sớm lách qua cửa sổ giấy chiếu vào trong nhà, ngọn nến cháy cả đêm đã đốt hết bấc. Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên: “Sở huynh đã tỉnh chưa?”

Mí mắt khẽ động, Sở Cuồng mở mắt ra, nheo mắt vì chưa quen với ánh sáng.

Tiếng gõ cửa không ngừng lại: “Sở huynh, Cửu cô nương có ở chỗ huynh không? Nghe nói tối qua hình như Cửu cô nương cả đêm không về phòng?”

Một cái đầu ngọ nguậy trong chăn rồi thò lên, vẫn còn ngái ngủ, mái tóc rối bù, khẽ cằn nhằn tỏ ý bất mãn vì bị quấy rầy. Sở Cuồng nheo mắt một lát, đang định ra mở cửa, đột nhiên tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại. Cùng với một câu “Sao không có ai trả lời nhỉ”, cửa bị đẩy ra, Phó Thanh Mộ cất bước đi vào: “Sở huynh còn chưa tỉnh…” Ngữ điệu của hắn lạc đi một cách kì lạ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Sở Cuồng, lại nhìn Nhẫm Cửu đang ngọ nguậy trong chăn, khó chịu lầm bầm: “Mới sáng sớm mà ai đã quan quác như gà thế?”

Phó Thanh Mộ bịt mắt lại, “Xin lỗi, xin lỗi, đạo sĩ nghèo ta đúng là vô duyên. Các vị cứ tiếp tục đi! Các vị cứ tiếp tục đi!” Hắn vừa nói vừa lui nhanh ra ngoài, đóng chặt cửa lại.

Trong phòng trở nên yên lặng một cách kì lạ. Bàn tay đang dụi mắt của Nhẫm Cửu từ từ hạ xuống. Sở Cuồng quay sang bình tĩnh nhìn Nhẫm Cửu, nghiêm mặt nói: “Tối qua tôi đã khuyên các hạ nhưng vô dụng.”

“Ta đã ngủ với chàng rồi?” Nhẫm Cửu nhướng mày, cuối câu lên giọng lộ vẻ kích động kì lạ.

Sở Cuồng thản nhiên gật đầu, nói cực kì bình tĩnh: “Đắp chăn ngủ một giấc.”

“Chỉ thế thôi à?”

“Chỉ thế thôi.”

Vẻ mặt Nhẫm Cửu trong nháy mắt trở nên cực kì rối rắm và lạ lùng. Nhẫm Cửu xoay người xuống giường, xỏ giấy vào chạy vụt ra ngoài, “Hôm qua ta giặt quần áo giúp chàng rồi, để ta đi lấy giúp chàng.”

Quá mất mặt, Nhẫm Cửu nghĩ, mất mặt quá thể! Người đàn ông này để ngực trần ngủ bên cạnh mình cả đêm, vậy mà mình lại không làm gì cả! Đúng là mất mặt quá đi mất.

Vừa ra cửa đã gặp Phó Thanh Mộ đang đi đi lại lại ngoài cửa. Nhìn thấy Nhẫm Cửu, Phó Thanh Mộ liền cười: “Hê hê! Cửu cô nương cao tay đấy! Lúc trước còn lừa đạo sĩ ta là không biết quyến rũ đàn ông, đây chẳng phải quyến rũ rất giỏi sao?”

Sắc mặt Nhẫm Cửu tối sầm, lặng lẽ lấy bộ quần áo phơi trên sợi dây ngoài sân xuống. Phó Thanh Mộ thấy thế vuốt cằm nghi hoặc: “Tình hình có gì không ổn sao?”

Nhẫm Cửu không nhịn được nữa, nhăn nhó hỏi hắn: “Vẫn nói đạo sĩ thanh tâm quả dục, ta hỏi ngươi, nếu ngươi để ngực trần, nằm ngủ trên một cái giường, đắp chung một cái chăn với một cô nương không tỉnh táo, không hề đề phòng và lại còn thích ngươi, hai người sẽ xảy ra chuyện gì?”

Phó Thanh Mộ im lặng một lát, nghiêm mặt nói: “Nếu đạo sĩ ta không phải hoạn quan, chắc chắn sẽ xảy ra một số chuyện tương đối quyết liệt và có lợi cho sức khỏe của cả hai bên.”

“Sở Cuồng…” Nhẫm Cửu sắp phát khóc. “Có phải chàng ấy bị thiến rồi không?”

Phó Thanh Mộ kì thực cũng không chịu nỗi phụ nữ khóc lóc, lập tức luốn cuống tay chân an ủi. Nào là “Chẳng phải cô nương đến ngày nên Sở huynh lo lắng cho cô nương sao”, nào là “Sở huynh quá mệt không còn hơi sức, thậm chí còn kiếm lý do “Có lẽ Sở huynh muốn đợi cô nương tỉnh lại để hỏi ý kiến cô nương, nhưng cô nương lại ngủ quá mê mệt”. Cuối cùng hắn kết luận một câu: “Thôi được, nguyên nhân rõ ràng chính là cô nương không đủ hấp dẫn, không dụ dỗ được Sở huynh.”

Nhẫm Cửu đồng ý lý do cuối cùng hắn đưa ra: “Ngươi đã nói ngươi sẽ dạy ta.”

“Ta dạy.” Phó Thanh Mộ vội nói: “Cô nương xem, chẳng phải vừa sáng sớm ta đã tới tìm cô nương rồi sao, chính là vì chuyện này đấy.” Hắn ra vẻ thần bí ghé sát vào tai Nhẫm Cửu: “Tối qua ta tìm được một nơi rất hay ở trong ma giáo này…”

“Nhẫm Cửu.” Tiếng gọi của Sở Cuồng trong phòng vang vọng ra: “Quần áo.”

Nhẫm Cửu xì mũi, lau vào quần áo Sở Cuồng, “Lát nữa chúng ta nói tiếp.”

Sở Cuồng ngồi trên giường mặc quân phục xong, vừa đi giày vừa nói: “Làm ơn báo cáo tình hình cụ thể cho tôi.”

Nhẫm Cửu dẩu miệng, “Nói đơn giản thì là sau khi chúng giết con rắn trắng đó liền đi lên khỏi đường hầm. Sau đó một đám người mời chúng ta đến nhà bọn họ làm khách để cảm ơn chúng ta giết yêu xà giúp bọn họ. Đây là nhà họ.”

“Người nhà này có thể tin được không?”

“Không biết. Ta mang thứ vũ khí lợi hại của chàng theo người, họ có làm gì ta cũng không sợ. Tóm lại dễ đối phó hơn con xà yêu đó là được.”

“Cái này thì chưa chắc.” Phó Thanh Mộ bên cạnh nói chen vào: “Cửu cô nương không hiểu giang hồ này nước sâu thế nào đâu. Kì Linh giáo là phái đứng đầu ma giáo trên giang hồ. Hôm qua cô nương cũng đã gặp tế ti Tiêu Phi đó. Cô nương cảm thấy hắn là một con người đơn giản sao?”

Nhẫm Cửu suy nghĩ một lát, “Cũng không tồi. Môi đỏ răng trắng, giọng nói cũng rất dễ nghe.”

Khóe miệng Phó Thanh Mộ giật giật, “Bà cô chỉ chú ý đến bề ngoài của người ta thôi hả?” Hắn lầm bầm, “Thật không biết các vị từ ngóc ngách xó xỉnh nào chui ra, sơn trang Minh Tùng không biết, tứ đại thế gia cũng không biết. Bây giờ trên giang hồ, chính phái võ lâm do tứ đại thế gia dẫn đầu, mà tứ đại thế gia lại do Tiêu gia ở kinh thành đứng đầu. Nhà họ Tiêu này không chỉ là một gia tộc có ảnh hưởng rất lớn trên giang hồ mà ba đời gia chủ đều là Tể tướng triều đình, thế lực gia tộc rất rộng, tầm ảnh hưởng rất lớn. Mà tế ti Tiêu Phi này lại là tam công tử của nhà họ Tiêu.”

Nhẫm Cửu gãi đầu: “Ta nghe không hiểu lắm. Nhà của tế ti đó đứng đầu chính đạp võ lâm, nhưng bản thân tế ti lại là người đứng đầu tà ma ngoại đạo, vậy chẳng phải hắn đối đầu với nhà hắn sao?”

“Không sai, mươi ba năm trước, tam công tử nhà họ Tiêu phản bội gia tộc, rời khỏi Tiêu gia đến đầu quân cho Kì Linh giáo khi đó còn chưa có gì đáng chú ý. Đây chính là một chuyện lớn được người trong giang hồ bàn tán nhiều năm.”

“Nhưng ta không thấy tế ti này có gì lợi hại lắm. Trong sơn trại thiếu gì trẻ con cãi nhau với cha mẹ rồi bỏ đi khỏi sơn trại? Chuyện này còn gì lạ đâu?”

Phó Thanh Mô nhìn Nhẫm Cửu, ánh mắt lộ vẻ “thảo nào không dụ dỗ được đàn ông”. Rất không đúng lúc, Nhẫm Cửu lại hiểu ánh mắt này của hắn, Nhẫm Cửu gào vào mặt hắn: “Người muốn ăn đòn không?”

Phó Thanh Mộ than thở: “Cửu cô nương, cô nương nghĩ xem, thế lực nhà họ Tiêu lớn như thế, lúc đó Tiêu Phi chỉ là một thằng bé mới mười lăm tuổi, vậy mà nói phản bội gia tộc là phản bội luôn mà không mất sợi lông nào. Phải biết những thế gia này đều coi vinh dự như tính mạng, không khuyên tam công tử về được liền phái người đi ám sát mấy chục đợt. Khi đó gã Tiêu Phi này chỉ đến nương nhờ một giáo phái tà đạo nhỏ. Trong mười ba năm qua, hắn đã nâng đỡ giáo phái này lên bất chấp thế lực của Tiêu gia chèn ép, cuối cùng biến thành môt ma giáo đủ để chống lại tứ đại thế gia. Cô nương nói xem gã Tiêu Phi này có lợi hại không?”

Nghe có vẻ rất lợi hại…

“Thần sứ hiểu rõ về quá khứ của tại hạ như thế, thật khiến Tiêu Phi sợ hãi.” Cùng với giọng nói không có vẻ gì sợ hãi này, vị tế ti mặc áo bào đen bước vào cửa, một tay ôm vai, khom lưng thi lễ, lại chỉ nhìn Nhẫm Cửu: “Thần sứ đêm qua ngủ có ngon không?”

“Ơ…” Nhẫm Cửu lại thoáng nhìn Sở Cuồng, thấy hắn không có biểu cảm gì mới nói: “Ngon lắm. Chăn rất ấm…”

“Thế thì tốt.” Tiếng Tiêu Phi còn chưa dứt, Sở Cuồng vẫn ngồi yên lặng bên giường đột nhiên nói: “Các hạ có mục đích gì?”

Ánh mắt Tiêu Phi thờ ơ chuyển sang người Sở Cuồng, lẳng lặng đánh giá hắn một phen: “Vị công tử này đã mở miệng hỏi thì Tiêu Phi cũng nói thẳng. Đưa ba vị vào Kì Linh giáo chính là có một chuyện muốn nhờ ba vị giúp đỡ.”

Phó Thanh Mộ đảo mắt, tươi cười giành nói trước hai người kia: “Này danh của Kì Linh giáo trên giang hồ có ai không biết, bọn ta sức yếu, sợ là không giúp gì được cho quý giáo.”

Tiêu Phi không hề để ý đến hắn, vẫn tiếp tục nói: “Hôm qua giáo chúng đã nghe thấy tiếng các vị đánh nhau với rắn trắng dưới giếng Thông Linh. Con rắn khổng lồ này đã quấy nhiễu Kì Linh giáo hơn ba tháng, hại chết năm mươi mấy người giáo ta, bọn ta vẫn không thể tìm được cách giết chết nó, cho nên mới có lễ tế thần hôm qua để khẩn cầu thiên thần ban phúc. Ba vị cứu Kì Linh ta, Tiêu Phi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.”

Nhẫm Cửu gãi đầu: “Tóm lại… Ngươi cần chúng ta giúp gì?”

“Thực không dám giấu, Kì Linh giáo ta giờ đây đang đối mặt với một trận đại nạn.” Thần sắc Tiêu Phi sầm xuống: “Khi biết được tin tức về kiếp nạ này, các trưởng lão trong giáo đều có ý định bỏ giáo mà đi, lòng người hoang mang lo sợ. Ta muốn xin ba vị tạm thời lưu lại Kì Linh với thân phận thần sứ, những chuyện khác không cần làm, chỉ cần giúp ta củng cố lòng người là được.” Đôi mắt trầm tĩnh của hắn lạnh lùng nhìn Nhẫm Cửu: “Đặt biệt là cô nương. Hôm qua cô nương là người đầu tiên từ dưới giếng Thông Linh đi lên, có ý nghĩa đặc biệt đối với giáo chúng. Mấy ngày này cô nương có thể tự do hành động trong giáo ta, mọi thứ đều có thể sử dụng tùy ý. Nhưng ta hy vọng lúc ta cần, cô nhất định phải nghe theo yêu cầu của ta.”

Nhẫm Cửu nhướng mày, khẽ liếc nhìn Sở Cuồng, nàng cảm thấy lời này của tế ti nghe có vẻ quen quen…

“Thứ cho ta không đồng ý thỉnh cầu cuối cùng của các hạ.” Sở Cuồng mở miệng nói: “Nhẫm Cửu là người ta cần, cô ấy sẽ không nghe theo yêu cầu của các hạ.”

Sỏ Cuồng nói cực kì trịnh trọng, Phó Thanh Mộ vỗ vai Nhẫm Cửu, nhỏ giọng nói: “Cô nương xem, hắn đang bảo vệ cô nương đấy.”

Khóe miệng giật giật, Nhẫm Cửu thì thầm với Phó Thanh Mộ: “Huynh đệ nghĩ nhiều quá rồi. Hắn tỏ thái độ như vậy chỉ là để bảo vệ bản thân, hoặc nói cách khác, bảo vệ miếng ăn của mình.”

Nghe Nhẫm Cửu giải thích như thế, Phó Thanh Mộ mỉm cười cúi đầu. Chợt thấy ánh mắt lạnh buốt đâm vào người, hắn ngẩng đầu nhìn, nhưng Sở Cuồng vẫn đang nhìn Tiêu Phi chằm chằm: “Có điều tôi chấp nhận những đề nghị trước đó của các hạ. Trong thời gian ngắn sắp tới cơ thể Nhẫm Cửu không nên hoạt động nhiều, cần nghỉ ngơi. Nếu các hạ vui lòng cung cấp nơi ở tạm thời cho chúng tôi, trong thời gian hợp lý, chúng ta sẵn sàng cung cấp sự trợ giúp như các hạ nói.”

Phó Thanh Mộ nghe vậy thất kinh: “Cái gì mà chúng ta?”

Nhẫm Cửu cũng thất kinh: “Vì sao phải ở lại? Chúng ta còn có việc mà!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi